Thời tiết mùa đông tối nhanh hơn bình thường, rõ ràng là vui nhưng trong lòng Jungkook cứ nóng như lửa đốt, tâm trạng cũng rất bất an
" Jungkook, anh vừa mới tỉnh đừng mở cửa to như thế, sẽ bị cảm lạnh " Yuli đặt bát canh sâm xuống bàn rồi nhẹ nhàng kéo Jungkook vào trong
Jungkook im lặng mỉm cười nghe theo Yuli ngồi xuống bàn. Người con gái ôn nhu như thế này, quan tâm anh vậy mà anh lại đề phòng cô quả thực anh thấy mình hơi bất công với Yuli
" Hoa này ở đâu vậy? Lúc sáng em không thấy " Yuli cầm bó hoa nét mặt có chút tò mò
" Anh đã bảo Tae mua nó để tặng em "
Yuli ngạc nhiên khi thấy Jungkook nói như vậy, sắc mặt không giấu đi được sự vui sướng
" Jungkook cảm ơn anh "
" Đợi mấy bữa nữa anh đỡ, sẽ đưa em đi mua đồ " Jungkook thản nhiên nói, chẳng nghĩ ngợi nhiều, anh chỉ biết người con gái này đã vì anh mấy ngày qua thế nên những thứ này cô xứng đáng được nhận
Yuli dưng dưng nước mắt vì quá xúc động, cô đã đợi Jungkook quan tâm tới mình mấy tháng nay rồi. Trong lòng cực kì đắc ý, không ngờ cái giá được trả lại cao tới vậy, hi sinh bản thân như vậy quả không vô ích. Cô ngồi xuống hôn lên đặt lên môi Jungkook một nụ hôn ngọt ngào, anh chẳng từ chối cứ vậy đáp lại nụ hôn của Yuli
Khoan đã, có gì đó không đúng lắm . Không phải nụ hôn này, nụ hôn mà anh đã cảm nhận được lúc hôn mê là nụ hôn ấm áp cùng đôi môi mềm mại chứ không phải lạnh ngắt như vậy... Jungkook vội vàng đẩy Yuli ra sắc mặt có chút hoang mang
" Jungkook, anh sao thế " Yuli tròn mắt nhìn anh vì hành động vừa rồi, không phải bọn họ đang hôn nhau hay sao tự dưng lại như thế thật khó hiểu
" Anh không sao. Yuli, anh muốn nằm nghỉ chút, em cũng còn yếu về nghỉ chút đi anh không sao đâu " Jungkook nhẹ nhàng vuốt mái tóc Yuli, giọng nói êm du phả ra khiến Yuli thấy mình như được yêu
" Vậy anh nghỉ ngơi đi " Yuli đỡ Jungkook lên giường rồi cũng đi luôn.
Nằm suy nghĩ mãi, Jungkook thấy có cái gì đó thật sự không thật cho lắm.
**********
Trên đường quốc lộ lớn, Hae vẫn đang chật vật tìm khu sống của bố mình. Tên taxi đáng ghét lừa đảo trở cô nửa đoạn đường làm cô phải khổ sở đi tìm. Không hiểu Jungkook đã cho bố cô ở cái nơi quái quỷ nào mà đến tên đường cũng khó tìm như vậy, thật là cực mà .
Tae đi đi lại lại, sắc mặt không mấy được tốt rõ ràng tối qua Hae đã đi vậy mà giờ vẫn chưa thấy cô tơi, có khi nào đã có chuyện gì không, thật khiến người khác phải bận tâm
" Các cậu ở đây để ý thật kỹ, tôi sẽ đi tìm cô ấy. Phải thật để ý tới mấy kẻ lạ mặt, cũng đừng đánh động mấy nhà hàng xóm quanh đây " Tae dặn dò vài thứ rồi lên xe đi tìm Hae luôn
********
" Đại ca, 1 tiếng nữa chúng nó sẽ giao ca lúc đó có thể hành động được " một tên mặt sẹo với nụ cười ranh mãnh thật đáng sợ. Hắn là tên đàn em của Seo tới đây để theo dõi tình hình
Seo trong xe nở nụ cười thực lạnh lùng quay lại phía sau xe nhìn Hyun đầy đắc ý. Mọi chuyện đang diễn ra rất thuật lợi, thật sự rất rất thuận lợi.
Hyun thản nhiên nhìn về phía căn nhà xa xa kia ánh mắt có chút trào phúng, thậm chí bên trong còn hàm chứa một tia ác độc, không lâu nữa mọi thứ sẽ là của anh
Ở một diễn biến khác, Hae vì không thể tiếp tục đi được nữa nên cô đành phải ngồi xuống bên ven đường nghỉ chân. Cô đưa tay bóp bóp lấy cổ chân mình vì quá đau, không biết cô đã lạc đường tới tận đâu rồi, điện thoại thì không có, mà ở đây tới một cây điện thoại công cộng, tuy cũng có đường và loáng thoáng vài xe con qua lại nhưng quả thực cũng không khác nơi cô sống lúc trước là bao
Tại sao cuộc đời cô lại có những ngày thảm hại đến mức vậy? Cô chỉ muốn về một nơi gọi là nhà có bố và cô sống một cuộc sống yên bình như trước. Cô muốn ngủ một giấc thật ngon, quên hết mọi giông bão, nhưng sao lại khó khăn tới vậy? Ông trời thường không mấy công bằng cho những người thiếu may mắn như cô
Đột nhiên cô lại nhớ Jungkook, không biết hiện tại anh đã tỉnh chưa? Đáng lẽ cô nên ở lại tới lúc anh hoàn toàn tỉnh lại mới đúng, nhưng vì sợ nếu anh tỉnh lại nhìn thấy mình có lẽ anh ấy sẽ tức giận và thêm mang bệnh hơn
Khoé miệng Hae khẽ nở một nụ cười nhạt đầy chua chát, cô không nên nghĩ về Jungkook nhiều như vậy, từ giờ phải quên thật sự phải quên đi anh và bắt đầu cuộc sống mới
" Hae " một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía bên không xa. Một giọng nói đầy nam tính và mạnh mẽ nhưng lại thực dịu hiền
Hae giật mình quay sang đôi mắt to tròn nhìn về phía Tae
" Tae " Hae mừng rỡ đứng dậy phủi phủi quần áo, sắc mặt như được tiếp thêm chút sức nên cũng có phần rạng ngời hơn
" Tôi đã tìm cô rất lâu, sao cô lại ngồi đây? " Tae nheo mắt nhìn xung quanh đoạn đường rồi dừng ánh nhìn về phía Hae
" Tối qua tôi bị taxi bỏ giữa đường nên bị lạc "
" Thế tôi qua cô ngủ ở đâu ?"
" Tôi ngủ dưới trạm xe bus " Hae vô tư trả lời mà không hề để ý tới ánh mắt lo lắng của Tae.
Tae thở dài nhìn Hae, ánh mắt đem theo sự đau lòng thay, không nghĩ cô gái này lại thảm hại tới vậy, ở bên Jungkook thì bị đối xử không tốt, đi tìm bố cũng không xong, đã vậy bố con cô đang gặp nguy hiểm cũng không hay. Lúc này Tae chỉ biết anh nhất định phải bảo vệ bố con cô thật tốt
" Nên xe đi, tôi đưa cô tới chỗ ông ấy" Tae điềm tĩnh nói rồi quay lại mở cửa xe cho Hae
Suốt đoạn đường Tae để ý cô như có điều gì đó muốn nói nhưng lại do dự cho nên Tae đành mở lời trước
" Cô có điều muốn nói "
Hae ngạc nhiên nhìn Tae đôi mắt to tròn chớp chớp rất đáng yêu. Sao anh lại biết cô đang định hỏi gì? Anh đọc được suy nghĩ của người khác hay sao
" ờ tôi... không có gì hết. " rất muốn hỏi anh về chuyện Jungkook nhưng lại có chút do dự. Thật ra lúc này không nên nhắc tới Jungkook thì tốt hơn vì cô đã quyết tâm quên đi anh vậy nên cô sẽ không hỏi
" Chủ tịch đã tỉnh lúc sáng sớm nay, bác sĩ Rye cũng nói sẽ sớm bình phục lại hoan toàn, cũng không có gì đáng lo ngại lắm " Biết Hae định hỏi tới Jungkook nên anh tự trả lời để cô đỡ phiền não nhiều cũng để cô yên tâm hơn. Vì anh biết, khi gặp lại ông Jin cuộc sống của bố con cô chắc chắn sẽ có nhiều nguy hiểm
Hae cố giữ lấy sắc mặt bình thường như không bận tâm nhưng thật ra trong lòng thật sự rất vui
- cốc cốc
" Chủ tịch, cậu thấy trong ngươi thế nào rồi " Giám đốc Kim chú đáo hỏi, nghe tin Jungkook đã tỉnh cho nên ông vội vàng từ công ty tới đây luôn
" Cơ thể có chút mỏi " Jungkook lãnh đạm nói, trên môi cũng đem theo nụ cười hiền
" À có vài văn kiện quan trọng cần ký ngay, cậu xem đi. " giám đốc Kim đặt tập văn kiện không nhiều cũng không ít nên bàn. Jungkook ngồi lại ngay ngắn cần tập văn kiện nên xem kĩ từng tờ một.
" Giám đốc Kim làm việc chẳng bao giờ làm tôi thất vọng " Đưa tay với lấy bút ký nên tập văn kiện, sắc mặt rất hài lòng với ông Kim
Đây không phải lần đầu được Jungkook khen nên ông Kim cũng không mấy bất ngờ.
" Chủ tịch, hình như phu nhân không có nhà " vừa rồi đi vào nhà ông không thấy Hae nên thản nhiên hỏi mà không hề biết Hae đã bỏ đi .
Jungkook dừng bút lại rồi lại tiếp tục ký, khoé miệng khẽ nhếch nên đầy chua chát. Phu nhân sao, cô ấy đã bị anh đuổi đi rồi.
Giám đốc Kim đặt lên bàn một hộp thuốc đắt tiền, Jungkook thoáng nhìn trong lòng suy nghĩ nhất định lần này phải tặng cho giám đốc Kim thứ gì đó đắt tiền mới được. Thật ra hộp thuốc không đáng là bao nhưng Jungkook có thể biết mức độ trân thành của ông dành cho mình
" Cái này phiền chủ tịch chút nữa đưa phu nhân giúp tôi " giám đốc kim thản nhiên nói mà không hề biết mình vừa làm Jungkook bị hớ một phen xuất hổ
Jungkook ngạc nhiên nhìn ông Kim rồi nhìn xuống lọ thuốc. Không phải ông ấy đem cho mình sao? Sao lại đem cho Hae, anh mới là người bị bệnh mà.
" Cái này của cô ấy sao ?" Jungkook cố hỏi lại cho thật chắc chắn
" Mấy ngày phu nhân chăm sóc cậu, tôi thấy sắc mặt có chút xanh xao nhợt nhạt nên tôi đã mua tặng phu nhân"
Jungkook tròn mắt bất ngờ khi nghe những lời này từ ông Kim, chăm sóc anh là sao, mọi chuyện là thế nào?
" Giám đốc Kim, cô ấy đã chăm sóc tôi "
" Chủ tịch, sao cậu lại hỏi câu đó. Phu nhân quả thực rất chu đáo, lúc nào cũng bên cạch chăm sóc cậu, chúng tôi có khuyên về nghỉ ngơi thế nào cũng không chịu, chỉ nói muốn chăm sóc cho tới khi chủ tịch tỉnh lại " giám đốc Kim thở dài một hơi, khẽ lắc đầu một cái giọng nói mang theo sự nể phục tấm lòng Hae
Hoá ra những thứ anh cảm nhận được là không sai, Hae đã ở bên khi anh hôn mê, giọng nói đó là có thật chứ không phải mê man gì mà có. Nhưng tại sao mấy người kia lại giấu anh, không nói cho anh. Vậy còn Yuli, cô ấy là sao? Lúc tỉnh lại anh đã thấy cô ấy bên cạnh mình....
" Không còn gì tôi xin phép về công ty, phiền chủ tịch đưa phu nhân giúp tôi " giám đốc Kim nhép tập văn kiện vào túi xách rồi ra về.
Vừa hay bác Han đi vào trên tay bê một bát canh sâm nóng nghi ngút.
" Cậu chủ, ăn chút canh rồi uống thuốc"
Từ lúc bác Han đi vào Jungkook vẫn không rời mắt khỏi bác Han, tại sao ông lại giấu chuyện Hae, tại sao Hae quay lại đây mà ông lại để Hae đi.
" Tại sao lại để cô ấy đi? " Jungkook lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn bác Han có phần trách móc
" Cậu chủ đang nói gì vậy ? " bác Han cố tỏ ra điềm đạm ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Trong lòng thấy hơi thấp thỏm
" Mấy người còn định giấu tôi, Hae đã ở đây và chăm sóc tôi " Jungkook lớn tiếng nói.
Bác Han ngạc nhiên không hiểu sao Jungkook lại biết chuyện này, miệng hơi run rẩy không biết phải nói sao cho Jungkook hiểu
" Tôi... tôi "
" Bác nói đi, tại sao lại giấu tôi, sao lại để cô ấy bỏ đi " Jungkook tức giận đập mạnh tay lên bàn, vết thương trên ngực chưa khỏi nên không tránh khỏi đau đớn khi cử động mạnh
" Cậu chủ, cậu bình tĩnh lại đi " bác Han lo lắng nói. Ông khẽ thở dài đầy vất vả. Jungkook ngồi yên nhìn bác Han chăm chú đợi chờ một lời giải thích
" Thật ra Hae đã quay lại đây, con bé quay về để trả lại chiếc vòng cổ mà cậu đã tặng. Hôm đấy là ngày cậu đang nguy kịch, thế nên con bé đã ở lại chăm sóc cậu. Ngày hôm qua khi cậu đã có chút phản ứng thì Hae quyết định bỏ đi, tôi đã cố níu kéo nhưng không được. Cậu biết đấy con bé rất muốn gặp bố, yêu nhau có thể chia tay nhưng tình mẫu tử làm sao có thể nói không gặp là có thể quên " bác Han bình tĩnh nói, đáy mắt hiện lên một màu buồn
Jungkook vẫn im lặng nghe lời giải thích từ bác Han, chưa khi nào anh lại có thể kiên nhẫn nghe người khác giải thích như bây giờ
" Trước khi đi con bé nói không muốn để cậu biết nó đã ở đây chăm sóc, nên chúng tôi bất đắc dĩ phải giấu cậu như vậy. Là lỗi của tôi, cậu đừng trách hai người kia "
" Vậy còn chuyện Yuli "
" Tôi không rõ nhưng nửa đêm qua cô ấy đột nhiên trở về rồi khóc đòi vào gặp cậu nên chúng tôi cũng không còn cách nào nên để cô ấy vào " âm điệu bất lực của bác Han làm anh có thể hiểu được tình cảnh lúc đấy ra sao.
Anh biết, bác Han cũng là người rất thận trọng với những người ra vào phòng anh thế nên chuyện Yuli có thể tin ông nói thật.
Bất chợt nghĩ tới chuyện kia anh mới sáng suốt hỏi lại thật kĩ càng
" Còn chuyện bông Hồng "