Con đường làng yên tĩnh, bình yên đến lạ bao bọc cả ngôi làng nhỏ hẻo lánh. Ánh nắng sớm chiếu qua những tán lá thật duyên dáng, vài tiếng chim hót tạo nên khung cảnh rất thơ mộng.
Hae đứng nhìn ngôi nhà nhỏ cũ kỹ sắp sập với tâm trạng buồn bã. Đây là nơi suốt 25 năm qua cô lớn lên và sinh sống ở đây, giờ phải nói lời tạm biệt ngôi nhà, tạm biệt hàng xóm và ngôi làng này trong lòng thật sự cô không đành lòng. Nhưng nếu cứ mãi ở đây thì bệnh tình của bố cô sẽ càng nặng thêm mà thôi, cô muốn đưa bố mình lên Seoul kiếm tiền để chữa bệnh cho bố.
" Bố không nhất thiết phải chữa bệnh đâu " Ông Jin đứng cạnh nhìn Hae buồn bã, ông hiểu được rằng mình chính là gánh nặng của cô.
" Không được, bố phải chữa bệnh và khoẻ mạnh chứ?" Hae quay sang nhìn bố mình mỉm cười hiền.
" Nhưng chúng ta lên đaays rồi tiền đâu mà chữ bệnh "
Hae im lặng vài giây không biết nói gì, bố cô nói rất đúng lên Seoul rồi biết lấy đâu ra tiền để chữa bệnh cho bố cô.
" Bố đừng lo, con sẽ đi làm kiếm tiền mà. Hơn nữa mấy cô hàng xóm nói trên ý có bệnh viện dành cho người nghèo họ sẽ không lấy tiền của chúng ta đâu " Hae nắm tay ông trấn an tinh thần.
Mất hơn nửa ngày để tới Seoul, trước mắt hai bố con là một thành phố to lớn sầm uất có rất nhiều người và xe cộ đi lại, hàng nghìn ngôi nhà được xây dựng rất cao đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy. Còn ông Jin thì có hơi bất ngờ hơn 40 năm không quay lại đây mà nó đã thay đổi quá nhiều... nhớ lúc trước khi ông 10 tuổi gia đình ông đã sống ở đây, nhưng vì gia đình ông bị lừa phải bán hết nhà cửa và bị truy giết nên mới phải tìm nơi hẻo lánh sống tới tận bây giờ.
- Hụ hụ hụ...
" Bố không sao chứ?" Hae nhẹ nhàng vuốt lưng bố lo lắng
" Bố không sao " ông Jin lắc đầu cười phúc hậu.
Jungkook đi lại quanh khu vườn bên trong ngôi biệt thự lớn màu trắng, anh cúi đầu nhìn những bông hồng màu đỏ thẫm bàn tay chạm vào những giọt sương còn đọng lại trên những cánh hoa mềm mịn như nhung. Anh tự hỏi, suốt 5 năm qua anh đã làm được gì cho mình và cái thứ gọi là tình yêu chết tiệt đó liệu có giúp được anh.
" Cậu chủ, trưa nay cậu muốn ăn gì " Một giọng nói phát ra từ phía sau lưng Jungkook
Bác Han người giúp việc duy nhất trong ngôi biệt thự này và cũng là người bên cạnh Jungkook từ bé tới lớn.
" Cái gì cũng được " Jungkook giọng nói phát ra vừa đủ nghe rất nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn nhìn những bông hồng
" Vậy tôi sẽ nấu mấy món cậu thích " Bác Han vui vẻ nói.
- Reng reng
Tiếng chuống điện thoại trong túi quần của anh rung lên, anh khẽ cau màu khó chịu vì anh ghét nhất trong lúc anh nghỉ ngơi và đang ngắm hoa mà bị làm phiền nhưng nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại anh đoán chắc chắn có chuyện gì nghiêm trọng lên Tae mới gọi điện.
" Có chuyện gì " Vẫn là cái giọg điệu lạnh lùng sắc bén ấy
" Chủ tịch, tôi đã tìm được RM "
" Tốt, giết hắn đi " Jungkook nói xong rồi lại nhìn những bông hồng cười khẩy một cái.
Đấy là kết cục của những kẻ ngu dốt, dám lấy đi những thứ quan trọng thuộc về anh.
" Bố con xin lỗi, con không đủ tiền thuê cho bố một căn phòng nhỏ " Hae dìu bố để ý từng bước đi một của ông
" Không sao đâu, ở đâu cũng được miễn là có con bên cạnh là bố thấy ổn rồi" ông Jin vỗ lên bàn tay đang đỡ mình
" Mai con sẽ đưa bố tới bệnh viện "
Hai bố con cứ vậy đi trên con đường hai bên được trồng cây anh đào nhìn rất đẹp. Ông Jin nhìn mọi thứ rồi khẽ cười, đây chính là nơi sinh sống lúc trước của gia đình ông khu này dành cho những tài phiệt và doanh nhân giàu có nên xung quanh toàn là biệt thự.
" Chúng ta về qua nhà cũ một chút nhé" Ông Jin quay mặt nhìn đứa con gái xinh đẹp của mình. Hae ánh mắt bừng sáng nét mặt cũng vui dần, cuối cùng cô cũng được nhìn qua căn nhà cũ mà lúc trước bố hay kể. Mặc dù không được sinh ra và lớn lên ở đó nhưng cô vẫn muốn thấy nó một lần
" Vâng ạ"
Đi thêm vài trăm mét dừng lại trước một căn biệt thự lớn đồ xộ, Hae tròn mắt kinh ngạc về mức độ xa hoa và giàu có của họ. Ông Jin đứng yên nhớ lại mọi kỉ niệm, tuy nhà cũ ông ở đã bị đập đi xây lại nhưng số nhà vẫn còn nguyên đó không hề thay đổi.
" Đẹp quá " Hae hiện rõ sự ngưỡng mộ của mình đối với chủ ngôi nhà. Có thứ gì đó thu hút sự chú ya của Hae làm cô bỏ cả bố mà chạy về phía hàng rào sắt được sơn màu trắng.
Trước mắt Hae là một vườn hồng nở rộ rất đẹp, những bông hồng màu đỏ thẫm rực rỡ, một màu đỏ thật sang trọng và cũng rất kiêu sa. Bông nào bông nấy đều đẹp mê hồn ai đi qua cũng phải chú ý vì sức hút của nó.
Một chiếc xe con dừng lại trước cổng ngôi biệt thự làm hai bố con ông Jin giật mình, Hae chạy lại đứng sát bố mình cả hai cúi đầu xin lỗi vì sự vô duyên mình
" Chúng tôi xin lỗi" Hai bố con hơi xấu hổ nên không dám ngẩng đầu lên, Hae chỉ dám liếc nhìn một cái thoáng qua rồi lại cúi đầu xuống ngay
Bác Han quay mặt nhìn cả hai cũng đoán được họ đang ngắm vườn hồng của cậu chủ. Ông dừng lại nhìn hai bố con Hae nói rất thân thiệt
" Ngắm thôi đừng hái nhé " nói xong bác Han mở cổng đi vào ngay
Ông Jin và Hae thở một cái nhẹ nhõm rồi đi luôn. Đi một đoạn rồi Hae cứ ngoái lại nhìn mãi, cô đoán chắc người phụ nữ của ngôi biệt thự này phải là người rất yêu hoa nên mới thiết kế và trồng được những bông hoa như vậy.
- Sáng sớm hôm nay khiến dư luận khá quan tâm ông RM vị tổng giám đốc tập đoàn JK lớn nhất Hàn Quốc đã qua đời, gia đình xác nhận ông qua đời do tuổi cao sức yếu
Jungkook với tay lấy điều kiểm tắt tivi cười thâm thuý. Sớm muộn gì ông ta cũng chết vì bệnh tim thôi, anh chỉ đang giúp ông ta xuống suối vàng sớm hơn vài năm. Cái chết này đã quá nhẹ tay với những thứ mà ông ta làm.
" Chủ tịch " Tae đứng trước bàn làm việc hai tay áp sát đường chỉ quần cung kính nói
" Cậu hãy tới đó một mình đi " Jungkook ngả lưng ra sau chiếc ghế làm việc to lớn của mình
" Chủ tịch không tới đó sao?" Tae hơi tò nhìn Jungkook
" Không, đi nhanh rồi về. Hôm nay tôi phải tới gặp đối tác " Jungkook kéo ngăn bàn ra lấy một chiếc phong bì đưa cho Tae. Tae hiểu ý cầm lấy rồi đi ngay, đây là số tiền phùng viếng mà Jungkook muốn Tae đưa cho gia đình ông ta.
Jungkook không muốn tới mấy cái nơi như vậy hơn nữa anh cũng không muốn mình phải diễn thái độ đau buồn trước mặt gia đình ông ta.
" Bố ở tạm đây nhé "
Vì không thuê được nhà nên tối qua hai bố con cô phải ngủ dưới đường hầm dành cho người đi bộ. May sao sáng nay lúc cô đi xin việc lại tìm được một căn nhà bỏ hoang nhỏ ở gần đó thế nên cô đã đưa bố mình tới đó ngay.
" Ở đây quá tốt rồi mà con gái, bố thấy nó còn tốt hơn nhà cũ của chúng ta đó " Ông Jin nhìn xunh quanh ngôi nhà nhỏ bỏ hoang hít một hơi thật sâu
" Nơi này cần dọn dẹp lại " Ông Jin xắn tay áo nên bắt đầu dọn lại mớ hỗn độn của ngôi nhà, Hae cũng tới phụ giúp ông một tay.
Nguyên một ngày dọn dẹp lại căn nhà nhỏ, đám cỏ dại trước sân được cắt chụi đi, bên trong ngôi nhà không còn một hại bụi nào nữa. Mọi thứ nhìn có vẻ ổn hơn rất nhiều
" Cuối cùng cũng xong " Hae phủi tay gương mặt hiện nên sự vui vẻ
Bố Jin đứng cạnh chống tay vào hông thầm vui trong lòng, tuy là nhà hoang nhưng cũng tốt hơn ngôi nhà lúc trước rất nhiều. Bố con ông từ nay không còn lo lắng sập nhà nữa
- Bíp bíp...
Nghe thấy tiếng còi xe, bác Han nhanh chóng chạy ra mở cửa. Chiếc xe BMW màu đen sang trọng lăn bánh vào bên trong ngôi biệt thự. Jungkook lạnh lùng bước xuống xe, đôi giày da đắt tiền cùng bàn chân mạnh mẽ chạm xuống đất, anh mặc trên mình bộ đồ vest màu đen bên trong mix với sơ mi trắng được thắt thêm chiếc cà vạt màu đen càng toát lên sự nghiêm nghị của Jungkook.
" Cậu chủ hôm nay tự lái xe về sao?" Bác Han theo sau nói. Jungkook không nói gì chỉ gật đầu một cái rồi lên phòng luôn
Mở cửa vào phòng Jungkook quang ngay cái cặp táp màu đen lên bàn rồi nằm xuống chiếc giường lớn của mình thư giãn. Vừa chợp mắt một chút , Jungkook mở mắt ngồi dậy tiến về chiếc bàn chậm rãi. Anh đặt cơ thể to lớn của mình xuống chiếc ghế gỗ ánh mắt xa xăm nhìn bông hồng đỏ thắm, thân hơi uốn cong mềm mại được để trong lồng thủy tinh long lanh.
- Cốc cốc
" Cậu chủ, tới giờ dùng cơm rồi cậu muốn ăn trên phòng hay xuống nhà ăn" bác Han bên ngoài nói. Jungkook đưa tay lên nhìn đồng hồ, anh xoay người đi ra mở cửa đi qua bác Han xuống nhà dùng bữa.
Bác Han theo sau chỉ mỉm cười trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. 5 năm nay số lần Jungkook xuống nhà dùng cơm thật sự không nhiều thế nên mỗi lần Jungkook xuống nhà ăn cơm bác đều vui như vậy.
" Cậu muốn ăn nữa không?" Bác Han đứng cạnh nhìn bát cơm đã hết nên tinh ý hỏi luôn
" Không " Jungkook với cái khăn lau qua miệng rồi lên phòng luôn.
Bác Han thấy vậy cũng không nói gì thêm, ông bắt đầu dọn dẹp lại bàn ăn ngay. Thật ra Jungkook không phải là người lạnh lùng hay đối xử tệ bạc với bác Han như vậy, bên trong con người Jungkook thật sự rất tốt. Chỉ là một chuyện kinh khủng đã xảy ra suốt 5 năm này nên Jungkook mới trở lên lạnh lùng và tàn nhẫn tới vậy.
Giới thiệu qua hai nhân vật chính nhé các tình yêu 🤣
Hae
Jungkook
Hãy đón năm mới cùng nhau nhé mọi người 😘