Tỏa Hồn

Chương 96: Chòng ghẹo lẫn nhau




Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Từ hôm đó trở đi, Sở Khinh Tửu không nói năng gì nữa, ngay cả việc vì sao Huyền Nguyệt Giáo không giết mình mà còn tốn sức trị thương cho mình, Sở Khinh Tửu cũng chẳng buồn hỏi.

Sở Khinh Tửu ở lại trong khách điếm thêm hai ngày. Trong khoảng thời gian đó có không ít người của Huyền Nguyệt Giáo thò đầu dòm ngó ngoài cửa, Sở Khinh Tửu thấy hết nhưng trong đám người đó chẳng thấy bóng dáng Tô Tiện đâu. Điều này làm Sở Khinh Tửu cho rằng nàng đang trốn mình nhưng hắn cũng không thể chủ động hỏi chuyện của Tô Tiện. Hắn trầm mặc uống thuốc rồi đi ngủ như mình đang ở đâu, ngoài kia xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên can tới hắn.

Hắn đang nghĩ, để xem Tô Tiện có thể trốn mình được bao lâu.

Tuy là thân con rối không cảm thấy đau đớn nhưng bị thương thế này vẫn khiến cả người hắn không có tí sức lực, đến động một cánh tay thôi cũng thấy khó khăn, bởi vậy trong khoảng thời gian dưỡng thương hắn chỉ có thể nghĩ linh tinh để giết thời gian.

Kết quả của việc nghĩ ngợi linh tinh này là, tiểu nha hoàn Ngưng Nhi chăm sóc cho Sở Khinh Tửu cứ cảm thấy khắp người hắn đâu đâu cũng tỏa ra hơi thở của sự uất ức, cái cơ thể đang nằm trên giường kia nhìn như cô vợ nhỏ bị người ta ăn hiếp vậy.

Ngưng Nhi không biết chuyện giữa Tô Tiện và Sở Khinh Tửu chỉ nghĩ Sở Khinh Tửu đang không vui nên đợi đến khi Tô Tiện hỏi tình hình của hắn thì đem chuyện này kể với nàng.

Tô Tiện nghe xong cũng không nói gì nhiều chỉ bảo Ngưng Nhi chăm sóc hắn cho tốt, còn nàng phải bận xử lý những chuyện khác rồi.

Nghe Tô Tiện nói vậy, Ngưng Nhi không kìm lòng được hỏi: "Thần nữ, cái tên đó... thật sự là Ma quân chuyển thế?"

"Ta không biết." Tô Tiện lắc đầu, vẻ mặt cũng trở nên trầm ngâm, "Tố Hồn Châu có phản ứng trước hắn, cho dù hắn không phải Ma quân thì cũng có liên quan đến Ma quân, chuyện này đợi sau khi quay về gặp Hồng Uyên rồi định sau."

Ngưng Nhi gật đầu. Nhưng mà trên dưới Huyền Nguyệt Giáo bây giờ đều nhất trí cho rằng Sở Khinh Tửu là Ma quân chuyển thế, cực kỳ cung kính với hắn. Ngưng Nhi nghĩ tới những lời Sở Khinh Tửu nói lúc mới tỉnh lại, nói: "Ma quân... Lúc Sở Khinh Tửu tỉnh lại có hỏi về Thần nữ, Thần nữ à người không đi thăm hắn sao?"

Tô Tiện hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu nói: "Không đi, ngươi chăm sóc hắn cho tốt là được, ta còn nhiều chuyện phải làm lắm."

"Vâng." Ngưng Nhi đáp lới rồi lui ra khỏi phòng Tô Tiện.

Nói thì nói vậy, tối ngày thứ ba Tô Tiện vẫn phải tới xem Sở Khinh Tửu.

Vết thương của Sở Khinh Tửu vốn đã khá nặng, mấy ngày nay lại im lặng đến mức thuốc cũng lười uống, thế là phát sốt lên. Ngưng Nhi không biết phải làm sao chỉ có cách tới tìm Tô Tiện, Tô Tiện vội chạy tới phòng hắn.

Lúc Tô Tiện đến nơi, Sở Khinh Tửu đã chìm vào mê man, sắc mặt trắng như tờ giấy, đến cánh môi cũng tím tái chẳng thấy huyết sắc. Toàn thân hắn lạnh như băng, khí tức mỏng manh, yếu ớt vô cùng. Đại phu Huyền Nguyệt Giáo mời tới sau khi xem bệnh xong thì kinh ngạc tới biến sắc, nói người này hết cứu được rồi, sau đó thu dọn đồ đạc rồi chuồn luôn làm đám người Huyền Nguyệt Giáo lo sợ mất mật.

Tô Tiện nắm hờ lấy bàn tay Sở Khinh Tửu, mấp máy môi nhìn hắn rất lâu, những người khác lại căng thẳng nhìn nàng, một lúc sau nàng nói: "Hắn không chết được."

Mọi người không biết Tô Tiện học y thuật từ lúc nào, Tô Tiện lại phán một câu khiến bọn họ nửa tin nửa ngờ. Tô Tiện nhàn nhạt nói: "Ta sẽ cứu hắn, các ngươi ra ngoài trước đi."

"... Vâng." Nghe vậy, tuy mọi người vẫn rất lo âu nhưng không ai dám nghi ngờ năng lực của Tô Tiện. Mọi người nối đuôi nhau rời khỏi phòng.

Đến khi mọi người đi hết, Tô Tiện triệu hồi Kỳ Hoàng sáo ra, vẻ mặt phức tạp ngồi bên cạnh Sở Khinh Tửu, nhẹ nhàng thổi sáo.

Từ sau khi quay về Huyền Nguyệt Giáo, Tô Tiện không đụng tới Kỳ Hoàng sáo nữa. Lúc này thổi lại có hơi trúc trắc, âm điệu như dòng suối chảy qua mỏm đá trên mấy con sông, thanh điệu lúc cao lúc thấp.

Tô Tiện đang thổi khúc "Tương Tư", khúc nhạc nàng thích tấu nhất khi còn ở Huyền Nguyệt Giáo.

Trường tương tư, trường tương tư, nếu hỏi tương tư đến bao giờ, đến khi gặp được nhau.

Nhưng bây giờ nàng không thể thổi ra giai điệu như lúc trước nữa.

Tiếng sáo bắt đầu dài miên man, giai điệu cũng bình ổn trở lại. Tô Tiện thúc giục sức mạnh trong cơ thể để chúng hòa với tiếng sáo vờn quanh người Sở Khinh Tửu. Sở Khinh Tửu vẫn nhắm chặt mắt, những sợi sáng nhàn nhạt theo tiếng sáo lượn lờ xung quanh hắn. Một lúc sau, tiếng sáo cũng dần im bặt.

Thổi xong khúc nhạc, Tô Tiện nhìn Sở Khinh Tửu, sắc mặt tái nhợt của hắn ban đầu đã có huyết sắc hơn.

Thân thể của Sở Khinh Tửu là thân thể con rối, không chảy mồ hôi cũng không chảy máu, thể chất không giống người bình thường nên đại phu mà Huyền Nguyệt Giáo bọn họ mời đến mới phán định như thế. Nàng có thể làm cho hắn là dùng tiếng sáo giúp Sở Khinh Tửu khống chế linh lực trong người mình, giúp hắn tự điều tức.

Những điều này chỉ có nàng biết.

Thấy Sở Khinh Tửu không còn nguy hiểm về tính mạng nữa, Tô Tiện ngồi bên giường hắn một lúc rồi chuẩn bị rời khỏi, nhưng ngay khi nàng quay lưng đi mí mắt người trên giường khẽ giật giật rồi từ từ mở mắt ra.

Tô Tiện đã đi tới cửa phòng, đang định mở cửa thì âm thanh nhẹ nhàng của Sở Khinh Tửu vang lên phía sau: "Cứ thế mà đi à?"

Tô Tiện quay đầu lại, Sở Khinh Tửu đang nằm trên giường mỉm cười với nàng, cánh môi hắn trắng bệch, cười lên cũng vẫn vô lực như cũ, càng nhìn càng cảm thấy yếu ớt. Sở Khinh Tửu thấy Tô Tiện quay đầu thì lập tức nói: "Đả thương ta rồi lại tốn biết bao công sức cứu ta... Các muội không muốn ta chết đúng không?"

Tô Tiện khẽ cụp mắt không trả lời câu hỏi của hắn. Nàng lui lại nửa bước xem chừng như sắp rời khỏi.

"A Tiện." Sở Khinh Tửu họ nhẹ một tiếng, giọng điệu còn nôn nóng hơn khi nãy, trông thấy Tô Tiện khựng lại hắn mới nhướng mày nói tiếp, "Muội qua đây ngồi với ta này."

Tô Tiện nhìn Sở Khinh Tửu hồi lâu, hắn cũng mang nụ cười trên môi nhìn lại nàng. Hai người nhìn nhau chẳng nói lời nào, một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào phòng làm những trang sách trên bàn bay tán loạn. Tô Tiện liếc mắt nhìn, bước lên đóng cửa lại.

Ánh mắt Sở Khinh Tửu di chuyển theo Tô Tiện. Đóng cửa xong, Tô Tiện quay trở lại ngồi xuống bên giường hắn, tiện tay lật bừa mấy quyển sách trên bàn, đó đều là thư tịch về phù pháp, chắc là Sở Khinh Tửu xem trong lúc dưỡng thương. Nàng cúi đầu xem một lúc, dường như cũng đọc không vô, nàng nhàn nhạt nói với Sở Khinh Tửu: "Huynh ngủ một lát đi."

Sở Khinh Tửu "ừ" nhẹ một tiếng, lần này không quay lưng lại ngủ nữa mà trực tiếp nhắm mắt. Hắn cứ nghĩ năng lực chịu đựng của mình mạnh lắm nhưng sau khi nhắm mắt lại, hô hấp từ từ đều đặn rồi thật sự ngủ mất.

Tô Tiện đã đồng ý ngồi ở bên hắn thì không đi đâu nữa. Sở Khinh Tửu ngủ cả ngày, Tô Tiện cũng ở trong phòng với hắn cả ngày, chỉ khi ăn uống hay có chuyện cần nghị sự nàng mới rời đi một lúc nhưng xong chuyện thì gấp rút quay về ngay.

Tối hôm đó, Ngưng Nhi bưng nước ấm vào phòng, thuốc cũng đã nấu xong, chuẩn bị lau mặt rửa tay cho Sở Khinh Tửu như mấy ngày trước nhưng đột nhiên Sở Khinh Tửu tỉnh dậy ngay lúc đó.

Thần sắc Sở Khinh Tửu hơi mơ hồ, hình như còn chưa tỉnh ngủ, một lúc sau như nhớ ra gì đó, hắn ngước mắt nhìn căn phòng, khi thấy Tô Tiện vẫn còn ngồi bên cạnh mình mới nở nụ cười nói: "Chào buổi sáng nhé A Tiện."

Tô Tiện không đáp, đưa tay chỉ bầu trời tối đen ngoài kia.

Sở Khinh Tửu nằm lâu nên thấy không thoải mái, hắn bảo Ngưng Nhi dìu mình dậy, tựa người lên đầu giường rồi ngoái đầu nhìn Tô Tiện, tiếp đó quay sang nhìn Ngưng Nhi đang lau mặt cho mình. Tính cách lải nhải thường ngày của Sở Khinh Tửu đã trở lại, hắn nói Ngưng Nhi: "Ta nhớ hồi đó cũng có người lau mặt cho ta như vậy nè."

Hiếm thấy Sở Khinh Tửu mở miệng nói chuyện, Ngưng Nhi bất giác có cảm giác hứng thú, cô bé nói hùa theo Sở Khinh Tửu: "Người đó là một cô nương ư?"

"Phải đó, là cô nương ta thích." Sở Khinh Tửu đáp, sau đó chợt né cổ qua một bên, nhịn cười nói: "Nhột quá."

Tô Tiện vẫn chưa đi, nàng đang ngồi một bên cúi đầu đọc sách như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.

Nhưng Sở Khinh Tửu cứ ghim chặt trên người nàng. Ngưng Nhi nghe hắn nói thế thì lau mạnh thêm một chút, lau mặt xong cô bé giặt sạch chiếc khăn rồi hỏi tiếp: "Cô nương đó đang ở đâu?"

Sở Khinh Tửu nghe vậy, nhướng cao mày nhìn Tô Tiện đáp: "Không biết nữa."

"Không biết?" Ngưng Nhi không ngờ mình lại nhận được một câu trả lời như vậy, cô bé còn chưa hiểu ý hắn thì Sở Khinh Tửu híp mắt nói tiếp: "Có một khoảng thời gian ta bị trọng thương, không đi lại được là nàng ấy chăm sóc ra rất lâu."

Ngưng Nhi ngờ vực đáp một tiếng, bê chén thuốc mới nấu ở dưới phòng bếp xong qua, Sở Khinh Tửu bị bệnh nên hai tay không có sức, không thể tự mình uống thuốc. Ngưng Nhi bưng chén thuốc tới định đúc cho hắn nhưng ai dè Sở Khinh Tửu lắc đầu.

Ngưng Nhi tưởng hắn lại không chịu uống thuốc, không nhịn được cau mày nhưng Sở Khinh Tửu mở miệng nói: "Ta muốn Thần nữ của các ngươi đúc thuốc cho ta."

Lần này Ngưng Nhi đơ người thật luôn rồi.

Trong lòng Ngưng Nhi, Thần nữ là sự tồn tại tối cao trong Huyền Nguyệt Giáo, đừng nói nàng chăm sóc người ta, đến cả nói một câu với người ta thôi đã là phúc lớn ngàn đời của người đó rồi. Mặc dù Sở Khinh Tửu có khả năng là Ma quân chuyển thế nhưng Ngưng Nhi đã ở bên Tô Tiện rất lâu, trong lòng Ngưng Nhi vẫn là Tô Tiện quan trọng nhất.

Nghe Sở Khinh Tửu bảo thế, Ngưng Nhi không nhịn được nói: "Cái này không..."

Sở Khinh Tửu cười rất thản nhiên, Ngưng Nhi thấy nụ cười đó của hắn thì hết nói được gì nữa. Ngay lúc này, Tô Tiện đang cúi đầu đọc sách bên kia chợt để sách xuống bàn, chìa tay ra với Ngưng Nhi nói: "Đưa thuốc cho ta."

Ngưng Nhi mở to mắt nhìn Tô Tiện, lát sau mới gật gật đầu: "Vâng." Cô bé đưa chén thuốc cho Tô Tiện rồi đứng qua một bên.

Tô Tiện ngồi ở cạnh giường, mặt không biểu cảm nhìn Sở Khinh Tửu nhưng rất lâu mà không có hành động gì khác. Sở Khinh Tửu không kìm được nhỏ giọng nhắc nhở nàng: "Còn không đúc cho ta thì thuốc nguội mất."

Tô Tiện múc một thìa đưa đến bên miệng Sở Khinh Tửu. Ánh mắt Sở Khinh Tửu từ đầu tới cuối vẫn dừng trên mặt Tô Tiện, hắn chẳng thèm nhìn động tác của nàng, nhích đến gần bên nàng, uống sạch thìa thuốc ấy.

Đã lâu lắm rồi hai người không ở gần nhau như thế, gần tới mức Sở Khinh Tửu có thể thấy rõ mí mắt đang hơi rũ xuống của Tô Tiện, nhìn thấy hàng mi dài của nàng. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm của Tô Tiện đang nhìn thẳng vào mắt hắn, dường như Sở Khinh Tửu có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người nàng.

Sở Khinh Tửu chớp mắt, hai má chợt ửng hồng.

"Còn uống không?" Tô Tiện múc tiếp một thìa đặt trước miệng hắn mà lâu như vậy chẳng thấy hắn uống, nàng bình tĩnh lên tiếng hỏi.

Sở Khinh Tửu hơi xoay mặt đi, thấp giọng nói: "Không uống nữa."

- Hết chương 96 -