Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 99




Đỗ Hâm cầm lấy mũ và túi của anh rồi nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, ông chủ Mạnh tới, đang chờ bên trong đấy.”

Phó Ngọc Thanh không ngờ hôm nay hắn lại đến sớm thế, vừa cởi cúc áo khoác vừa bước nhanh vào trong. Đỗ Hâm chỉ vừa mới cởi mũ ra, thấy anh đi tức tốc vào thì lạch bạch theo sau, thở hồng hộc hỏi anh: “Thiếu gia, cậu ăn chưa?”

Phó Ngọc Thanh đáp: “Ta ăn bên ngoài rồi, bảo mợ Vương không cần nấu nữa, mọi người đi nghỉ hết đi.” Rồi cởi áo khoác đưa cho Đỗ Hâm, sau đó mới vào phòng khách.

Mạnh Thanh nghe thấy tiếng anh nói chuyện nên đã đứng dậy sẵn. Hai hôm nay Phó Ngọc Thanh không gặp hắn, giờ gặp hắn rồi, trong lòng không kìm được mà phấn khởi hẳn, hỏi: “A Sinh tới lúc nào thế? Đợi lâu chưa?”

Mạnh Thanh hơi ngượng ngùng đáp: “Vừa mới thôi, chưa chờ bao lâu tam gia đã về rồi.” Rồi hỏi: “Tam gia bận rộn cả ngày chắc cũng mệt rồi nhỉ?”

Phó Ngọc Thanh quả thực có hơi mệt, ngồi xuống sô pha nói: “Tôi không mệt. Nhưng em đấy, ở bến tàu có chuyện gì sao? Sao ngày nào em cũng phải qua vậy?”

Mạnh Thanh thoáng ngần ngừ, Phó Ngọc Thanh phát hiện ngay, trong lòng khẽ biến, bèn nhoáng một cái đổi chủ đề, cười nói: “Sáng nay lúc tôi đi, lẽ ra định gọi điện cho em, nhưng lại sợ Lạc cô nương nghe máy nên không gọi nữa.”

Mạnh Thanh cười khổ một tiếng: “Lời của cô ấy tam gia chớ để bụng, cô ấy không muốn em qua lại với tam gia đâu.” Phó ngọc Thanh không ngờ Lạc Hồng Hoa lại gây khó dễ, ngay tức thì nghi ngờ có phải nàng đã đoán được gì không. Mạnh Thanh nói tiếp: “Cũng không có gì, sau này em gọi cho tam gia là được. Chỉ là không biết buổi sáng tam gia dậy lúc mấy giờ?”

Phó Ngọc Thanh nở nụ cười, khẽ thì thầm vào tai hắn: “A Sinh ở cùng tôi đêm nay, chẳng phải sáng mai sẽ biết ngay sao?”

Lòng bàn tay Mạnh Thanh nóng ran lên, thở rất nhẹ nhìn anh, giọng hơi khàn: “Được, em ở lại với tam gia.”

Phó Ngọc Thanh thấy hắn vui thì trong lòng cũng phấn khởi cực kỳ, bèn nói: “Chúng ta lên lầu đi.”

Mạnh Thanh trông anh hớn ha hớn hở, cũng không nhịn được cười, chăm chú nhìn anh đáp: “Được, đều nghe tam gia.”

Vốn Phó Ngọc Thanh có vài chuyện muốn hỏi hắn, giờ phút này lại cảm thấy tương lai hẵng còn dài, cho nên không phải vội, lát nữa nói cũng chưa muộn, bèn đứng dậy dẫn Mạnh Thanh lên lầu.

Phó Ngọc Thanh thấy Đỗ Hâm ở hành lang thì bảo cậu xuống đun nước nóng, Đỗ Hâm nhìn anh một cái rồi hỏi lí nhí: “Ông chủ Mạnh cũng tắm à?”

Phó Ngọc Thanh nở nụ cười, cố tình nói: “Bọn ta tắm chung.” Đỗ Hâm không ngờ thứ lời thế này mà anh còn có thể nói ra được, qua loa vâng hai tiếng rồi không dám cả nhìn Mạnh Thanh mà luống cuống chạy xuống lầu luôn.

Mặt Mạnh Thanh đỏ bừng, lại cố gắng trấn tĩnh trách: “Tam gia, anh việc gì phải trêu cậu ta.”

Phó Ngọc Thanh cười như không cười nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Đâu? Tôi có trêu cậu ta đâu, tôi muốn tắm cùng em thật mà.” Mạnh Thanh nhất thời á khẩu, hô hấp cũng thay đổi, im lặng theo anh vào phòng ngủ rồi bất chợt đóng cửa lại, đè anh lên tường, hung hăng hôn anh.

Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại nhiệt tình đến độ đổi khách thành chủ luôn, trong lòng rất kinh ngạc, nhưng bị hắn hôn đến hứng thì cũng mặc kệ, nghĩ bụng, thôi khỏi tắm đi, đỡ rườm rà. Bèn đưa tay cởi áo hắn ra, lúc này Mạnh Thanh mới hoàn hồn, tách ra khỏi anh, Phó Ngọc Thanh cười hỏi, “Lại đổi ý à?”

Mạnh Thanh gần như không dám nhìn vào mặt anh, chật vật nói: “Không phải, tam gia, em đi tắm trước đã. Ban ngày bận rộn, người toàn mồ hôi thôi.”

Phó Ngọc Thanh nào tin hắn, mới vừa rồi hôn hắn đã ngửi được, người này rõ ràng đã tắm rồi, nhưng vẫn cười: “Được, A Sinh tắm nhanh lên nhé, tôi tranh thủ viết bức thư cái.”

Vừa rồi Phó Ngọc Thanh mới nói thế kia xong, giờ lại giở thói quân tử lên, chẳng mảy may đả động đến chuyện tắm cùng nhau.

Mạnh Thanh tắm rất lâu, Phó Ngọc Thanh cũng kiên nhẫn chờ hắn, rảnh rỗi không có gì làm bèn ngồi trong thư phòng hủy thư, lơ đễnh đọc.

Phó Ngọc Thanh sợ hắn vẫn còn ngại, nhưng nhớ tới khí thế mãnh liệt lúc hôn vừa rồi của hắn, rõ ràng là gấp không nhịn nổi nữa, nào còn có tí do dự gì, thế là lại thấy buồn cười, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi.

Lúc hủy được một nửa thì đến thư của Lục Thiếu Kỳ, anh hơi do dự, rồi cuối cùng vẫn mở ra đọc. Lục Thiếu Kỳ viết năm sau sẽ đến Thượng Hải, ngữ điệu trong thư cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đến gần cuối thì dông dài nhiều thứ với anh, còn bảo nhớ anh vô cùng, muốn anh hãy luôn luôn nhớ đến lời của mình.

Thư như thế anh nhận được vài bức, bức nào cũng na ná nhau, chỉ bảo nhớ anh thôi. Nhưng bức thư ghi rõ người này muốn đến Thượng Hải lại khiến anh không khỏi phiền muộn.

Phó Ngọc Thanh đoán gã còn đang ở nhà của Lục Chính Hãn, cho nên không dám công khai gọi điện cho mình, đành phải viết thư liên tục rồi gửi từng bức đến đây.

Phó Ngọc Thanh sầu cả lòng, bây giờ thì còn có thể giả câm giả điếc, chứ chờ đến lúc gã đến Thượng Hải rồi thì làm sao còn lừa được nữa?

Anh gấp thư lại xếp chồng lên nhau. Có muốn đọc nữa thì cũng đâu còn đọc nổi? Ngồi một lát, rốt cuộc đã hết nhịn được, bèn đứng dậy bước đến ngoài cửa phòng tắm, cố tình gọi: “A Sinh, tôi vào nhé.”