Lúc đến nhà, Đỗ Hâm treo áo khoác và mũ lên cho anh rồi bảo: “Hôm nay ông chủ Mạnh đến hai lần, cậu đều không ở nhà, anh ta bảo ở bến tàu có việc, ngày mai anh ta lại qua.”
Cái này thì Phó Ngọc Thanh không ngờ được thật, anh nhớ từng bàn chuyện bến tàu với Mạnh Thanh, lúc đó rõ ràng Mạnh Thanh bảo anh thật ra không quen việc ở trên đó, thế thì tại sao mấy lần liền đều là bảo có việc muốn làm ở bến tàu vậy? Lòng không khỏi sinh nghi.
Nhưng những điều này cũng chỉ có thể suy nghĩ trong lòng thôi, ngoài miệng lại bảo Đỗ Hâm: “Sao anh ta lại không báo trước một tiếng, mất công đi đi lại lại làm gì.”
Đỗ Hâm vỗ trán, “Đúng rồi, buổi sáng sớm hôm đó, anh ta đến tận ba lần đó,” cậu tặc lưỡi: “Thiếu gia, tam cố mao lưu* cũng chỉ đến thế là cùng.”
(*Nghĩa là ba lần đến túp lều tranh. Đây là điển tích trong Tam Quốc, Lưu Bị đến huyện Đặng quận Nam Dương ba lần để mời Gia Cát Lượng về phò tá. Về sau câu chuyện thường được dùng để chỉ lời mời chân thành, thăm viếng người tài.)
Phó Ngọc Thanh liếc cậu một cái, cười như không cười mà nói: “Xem nhiều kịch hay đọc nhiều sách đấy?”
Đỗ Hâm bĩu môi tủi thân: “Còn xem kịch được sao, bao lâu rồi tôi có được ra khỏi cửa đâu? Thiếu gia, bao giờ tôi mới được ra ngoài với cậu một chút vậy, không cho tôi ra ngoài tôi sắp bí chết mất thôi.”
Phó Ngọc Thanh nói: “Mấy bữa nữa gọi bác sĩ đến khám lại cho cậu, nếu chưa khỏi thì ở nhà ngoan ngoãn dưỡng bệnh, không cho ra ngoài gây chuyện cho ta nữa.”
Đỗ Hâm hậm hực vâng, đang định đi đun nước cho anh thì chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, bèn bảo: “À mà thiếu gia, ông chủ Mạnh còn đưa cả quà với thiệp đấy, bảo là muốn mời cậu ăn cơm.”
Phó Ngọc Thanh ồ một tiếng, chuyện này Mạnh Thanh cũng bảo anh rồi, nói là phải làm cho tử tế, còn muốn mời cả Lạc ngũ gia nữa, bởi vậy anh cũng không bất ngờ, thuận miệng hỏi: “Ngày nào đấy?”
“Ngày kia.” Đỗ Hâm đưa thiệp mời cho anh: “Thiếu gia cậu xem lại đi.”
Phó Ngọc Thanh mở thiệp mời ra, chữ trên thiệp đẹp hơn chữ người khác tận mấy phần, trong lòng anh khẽ động, hỏi Đỗ Hâm: “Không phải trước đây anh ta cũng từng đưa thiệp cho ta sao, tấm đó đâu rồi?”
Đỗ Hâm đành phải chạy đi kiếm cho anh, Phó Ngọc Thanh mở hai tấm thiệp ra đặt cạnh nhau, quả nhiên chữ viết y hệt. Đỗ Hâm nhìn là nhận ra ngay, chẳng biết nhanh trí thế nào mà đột nhiên nói: “Ai da, giống chữ ông chủ Mạnh thế, có phải ông chủ Mạnh tự mình viết thiệp mời không vậy?”
Phó Ngọc Thanh đóng hai tấm thiệp lại, bảo cậu cất đi rồi thắc mắc: “Cậu nhìn thấy chữ anh ta bao giờ?”
Đỗ Hâm không phục mà lẩm bẩm: “Lúc tôi đến chỗ anh ta, thấy anh ta chép kinh Phật mấy lần liền đó.”
Phó Ngọc Thanh ồ một tiếng, nghĩ bụng, thật ra mình còn chưa được thấy kia. Rồi nghĩ sáng nay đút hắn ăn, trong lòng ngay tức thì hơi ngứa ngáy, chỉ hận đêm nay không thể qua mau để còn được gặp hắn sớm một chút.
Mãi Đỗ Hâm mới đun nước cho anh xong, thấy hồn anh đang trên mây thì gọi một tiếng: “Thiếu gia!”
Phó Ngọc Thanh định thần lại, hơi ngượng dậy đi tắm, ngâm trong bồn một lúc, sau đó ra ngoài rồi đi ngủ ngay.
Vốn Phó Ngọc Thanh định sáng sớm mai hỏi Mạnh Thanh, nhưng lại sợ Lạc Hồng Hoa nghe máy như lúc trước, cầm ống nghe lên rồi lại ngần ngừ mất một lúc, rốt cuộc vẫn không sẵn sàng chọc đến Lạc cô nương, thế là bèn dặn Đỗ Hâm: “Khoảng tám chín giờ tối nay ta về, nếu ông chủ Mạnh đến thì đừng để anh ta đi mất.”
Đỗ Hâm ngờ vực nhìn anh, lẩm bẩm: “Thiếu gia, cậu có cần phải nhớ thương anh ta đến mức đó không vậy? Hôm qua anh ta đã đến ba lần rồi, hôm nay còn chưa biết sẽ đến mấy lần nữa, cậu nói thế là anh ta không chờ được cậu đến bình minh à?”
Phó Ngọc Thanh liếc cậu một cái, hỏi ngược lại: “Ý gì đấy?”
Đỗ Hâm bị anh nhìn đến mất tự tin, nhỏ giọng đáp: “Không có gì. Tôi sợ… bây giờ thiếu gia đối xử tốt với anh ta như thế, sau này cậu mà chán rồi đi theo người khác, ông chủ Mạnh sẽ không vui đâu.”
Phó Ngọc Thanh im lặng một hồi lâu, Đỗ Hâm thấy anh không nói giỡn như mọi khi thì ngay tức thì hơi chột dạ, bèn phủ đầu luôn: “Thiếu gia, ý tôi là, bây giờ ông chủ Mạnh móc tim móc phổi ra cho cậu, nhưng dù gì anh ta cũng không giống các tiểu thư các bà, tôi sợ đến cuối cùng vẫn là cậu khổ đó. Không phải Lục công tử kia cũng thế sao? Trước kia ai mà ngờ được hắn ta lại rút súng ra ở Metropolis đâu? Đúng là hù chết người! Cậu toàn như vậy, tôi đi theo cậu cũng phải nơm nớp đề phòng…”
Phó Ngọc Thanh nhướng mày, ha một tiếng, nói, “Đỗ Hâm cậu được đấy, hóa ra cậu quanh co lòng vòng chỉ để mắng ta thôi đúng không?”
Đỗ Hâm vội vàng phân bua: “Không phải! Thiếu gia! Tôi lo cho cậu thật, sợ cậu bị hại mà!” Dứt lời nhanh nhẹn lấy mũ và túi đưa cho anh, rồi nói: “Nếu thật sự có chuyện, tôi sẽ là người đầu tiên xông lên chắn cho thiếu gia!”
Phó Ngọc Thanh vốn đang hơi mất vui, nghe đến đó thì lại không nhịn được mà bật cười, không bóc mẽ cậu chàng nữa, nói: “Rồi! Biết rồi, ta đã nói gì đâu, cậu chột dạ làm gì?”
Đỗ Hâm không dám đáp lời, ngoan ngoãn đưa anh lên xe rồi mới quay lại.
Ban ngày Phó Ngọc Thanh cũng vội đến xoay mòng.
Sau khi bàn bạc cùng Phó Ngọc Hoa thì đã quyết định mở xưởng bánh kẹo Tây Dương, hôm sau hẹn La Nhữ Thành đến trao đổi. La Nhữ Thành nghe bảo anh muốn kinh doanh cái này, bèn dẫn một người Do Thái đến.
Người nọ nhập gia tùy tục sau khi đến Thượng Hải, lấy tên là Cát Lập Mang. Lúc còn trẻ hắn buôn đất đỏ, sau đó bán thuốc đỏ thì bị người Nhật lừa, gần như không gượng dậy nổi, thề không bao giờ động đến thuốc phiện nữa. Giờ trong tay có ít tiền, lại còn là thông gia của La Nhữ Thành, cũng đã nghe đến chuyện anh đầu cơ tích trữ bông ngoại kiếm được lời, cảm thấy anh rất có mắt nhìn, bởi vậy cũng chịu vào nhập cổ. Ba người thương nghị cả nửa ngày, mới chỉ là bàn bạc qua chứ vẫn chưa xác định nên làm thế nào, bèn hẹn hôm sau lại bàn lại, ai nấy ra về.
Phó Ngọc Thanh được La Nhữ Thanh trấn an, niềm tin càng thêm ngập tràn, dẫn theo Lưu Tử Dân thuê một chiếc xe, trước tiên đến Tô giới một chuyến. Đến chiều, trong xe đã dần chất ú ụ kẹo chỉ vàng và kẹo sữa bò, vốn Lưu Tử Dân không phải người hảo ngọt, lại còn liên tục phải theo anh vào mấy tiệm bánh và quán cà phê, cuối cùng không chịu được nữa, nằn nì: “Mua thiết bị, mời kỹ sư thì tớ còn làm được, chứ cái này thật sự không nuốt nổi đâu.”
Phó Ngọc Thanh cũng cười, bèn bảo tài xế đưa hắn về công ty trước. Tự mình gọi một chiếc xe kéo đi xem thêm, rất mau đã đến giờ cơm tối, rốt cuộc đã thấm mệt, lúc đi ngang qua quán cà phê Thượng Hải thì vào luôn. Phó Ngọc Thanh vốn chỉ định vào nghỉ tạm một lát, gọi điện bảo tài xế trong nhà đến đón, nào ngờ lại thấy Triệu Vĩnh Kinh ở trong, cậu đang trò chuyện vô cùng hăng say với bạn, hình như cũng không phát hiện Phó Ngọc Thanh đi vào.
Phó Ngọc Thanh đứng đó nghe mấy câu, nhưng cảm thấy không đầu không đuôi, nghe không hiểu, bèn ngồi xuống một mình, gọi một ly cà phê. Nào ngờ lúc đứng dậy rời đi thì Triệu Vĩnh Kinh lại nhìn thấy, gọi anh lại.
Đã mấy ngày Triệu Vĩnh Kinh chưa gặp anh, thấy anh thì cũng rất vui, rời nhóm bạn đến ngồi cùng anh, trò chuyện với anh một lúc lâu. Lúc nói đến chuyện Tưởng Giới Thạch từ chức thì Triệu Vĩnh Kinh nổi hứng bình luận mấy câu về thời cuộc, còn mắng Tưởng Giới Thạch “chẳng qua chỉ là tay quân phiệt,” Phó Ngọc Thanh thấy ý tứ của cậu rất rành mạch, không nhịn được mà mỉm cười. Vốn không định ăn gì, cuối cùng lại vẫn ăn cùng cậu một chút, đến lúc xe đỗ bên ngoài rồi thì mới rời đi, còn tiện đường đưa Triệu Vĩnh Kinh về Đại học Thánh John.
Đến lúc sắp về đến nhà, Phó Ngọc Thanh còn nghĩ, giờ hơi sớm, đợi Mạnh Thanh đến thì e là phải mất một lúc nữa cơ.
Nào ngờ khi về đến nhà, Mạnh Thanh đã chờ ở đó từ bao giờ.