Hơi thở của Mạnh Thanh đã rối nùi, song vẫn ôm chặt eo anh, đôi mắt mơ màng nhìn anh, biểu cảm trên mặt khó có thể miêu tả bằng lời.
Phó Ngọc Thanh mân mê mặt hắn, bỗng nhiên hỏi: “Vừa nãy lúc tôi thay áo, trong đầu A Sinh nghĩ gì thế?” Mặt Mạnh Thanh đỏ bừng, một lúc lâu không hé răng, rồi bỗng chốc ngồi dậy, không để anh nói gì mà hôn anh. Cảm giác lâng lâng trào lên trong người Phó Ngọc Thanh, lại bị hắn hôn đến hứng, bèn vươn tay kéo áo hắn, Mạnh Thanh hoảng hốt, bèn vội vàng nắm lấy tay anh nói, “Tam gia, để tự em.”
Phó Ngọc Thanh biết hắn đây là đang xấu hổ, bèn cười: “Được.” Dứt lời ngồi thẳng dậy, nhìn hắn đầy ẩn ý.
Mạnh Thanh đỏ mặt ngồi dậy, vừa thở nặng nề vừa cởi cúc áo. Phó Ngọc Thanh nhìn hắn lần lượt cởi từng món đồ, cảm thấy miệng khô rang. Đến lúc hắn xuống giường, đồ trên người đã cởi hết, lõa lồ đứng bên giường, anh nào còn nhịn được nữa, cũng xuống giường theo, đứng trước mặt hắn đè thấp giọng: “Em cởi giúp tôi đi.”
Mạnh Thanh mặt đỏ tai hồng, gần như không dám nhìn anh, Phó Ngọc Thanh chụp lấy tay hắn, dẫn hắn cởi cúc cho chính mình. Tay Mạnh Thanh run run, mãi không cởi được một cái, Phó Ngọc Thanh có chút khó nhịn, bèn tự mình cởi áo ngủ vứt sang một bên, vươn tay ôm lấy Mạnh Thanh vào lồng ngực.
Mạnh Thanh không kìm được mà cũng ôm lại anh, da thịt hai người dán vào nhau, Mạnh Thanh như đang say rượu, bất chợt gọi đi gọi lại tiếng tam gia bên tai anh, như thể sợ anh sẽ đột nhiên biến mất.
Cơ thể Mạnh Thanh nóng hơn cơ thể người khác, ôm vào ngực càng khiến người ta thấy khô nóng khó nhịn, Phó Ngọc Thanh hôn hắn, bị nhiệt độ trên người hắn làm cho càng say lâng, bàn tay vuốt dọc từ eo hắn xuống. Mạnh Thanh bị anh sờ giật cả mình, thứ bên dưới run rẩy dựng lên, Phó Ngọc Thanh đã nhận ra, càng thêm cao hứng, bèn hôn lên khóe môi hắn, tay mò đến giữa hai đùi hắn. Lúc này Mạnh Thanh mới phục hồi tinh thần, vẻ mặt vô cùng trầy trật, cuống cuồng bắt lấy tay anh, khàn giọng kêu: “Tam gia!”
Phó Ngọc Thanh đành phải dừng lại, nhưng giờ nỏ đã lên dây rồi, sao còn có thể nhẫn nhịn nữa chứ? Song lại sợ dọa hắn mất, đành hôn lên cổ hắn, sờ dương v*t hắn. Mạnh Thanh ngỡ ngàng, vừa hổ thẹn, lại vừa kinh hãi, vội vàng muốn đẩy anh ra. Phó Ngọc Thanh lại ôm ghì lấy hắn, thủ thỉ vào tai: “Sợ cái gì, từ từ rồi em làm cho tôi.”
Mạnh Thanh như trúng tà, không hề động đậy mà bình tĩnh đứng đó, nhẫn nại nhìn tay anh.
Lúc Mạnh Thanh bị anh vuốt ve, cả người ẩn ẩn hồng, mắt cũng sáng rỡ, rõ ràng là thở rất gấp, nhưng lại cố tình không rên một tiếng nào. Lúc bắn ra tay anh cũng vẫn không hề ra tiếng, chỉ có hơi thở nóng bỏng đậu lại ở đuôi lông mày hắn, dường như không nhịn được mà phải sáp lại gần hôn ngay.
Phó Ngọc Thanh làm xong cho hắn thì vơ lấy áo ngủ trên giường, thản nhiên lau tay, đang toan nói chuyện cùng Mạnh Thanh thì lại thấy hắn nhìn mình chòng chọc, cứ như sợ sẽ bỏ xót một ánh nhìn vậy. Họng Phó Ngọc Thanh nghẹn lại, thấp giọng nói: “Lại đây.” Mạnh Thanh vội vàng đi tới bên cạnh anh, nhưng suýt nữa thì vấp phải thảm. Phó Ngọc Thanh đưa tay bắt lấy cổ tay hắn, kéo hắn đến bên mình, cầm dương v*t hắn, nén cười: “Lần này đến lượt tôi, A Sinh không được chạy đâu đấy.” Dứt lời bèn cúi đầu, há miệng hướng về phía cái thứ hừng hực sức sống kia, máu Mạnh Thanh vọt thẳng tới đỉnh đầu, ngay tức khắc ấn anh xuống giường, thở phì phò, “Em làm cho tam gia.” Vừa nói xong thì vươn tay sờ đến dương v*t anh xoa nắn.
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn làm chuyện này lại biết nặng nhẹ thật, chưa đến một lát đã cứng, Phó Ngọc Thanh không nhịn được mà nói: “Tôi không muốn thế, em buông tay ra đã.”
Mạnh Thanh tưởng mình mạnh tay, luống cuống vội vàng nới lỏng tay, hỏi, “Tam gia, em làm đau anh à?”
Phó Ngọc Thanh cười: “Em dậy đi đã.”
Mạnh Thanh ngay tức thì hơi thẹn thùng, Phó Ngọc Thanh quay người lại, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ ngăn kéo ở đầu giường, sau đó ấn vai hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn xuống giường. Rồi sau đó cúi đầu, liếm vành tai hắn thì thầm: “A Sinh ngoan, em khép chân lại đi.”
Mặt Mạnh Thanh đỏ đến độ tưởng như có thể trích ra được cả máu, nhưng vẫn làm theo, Phó Ngọc Thanh lấy ra một ít chất trơn từ trong hộp, chậm rãi bôi giữa hai chân hắn.
Phó Ngọc Thanh bôi chậm vô cùng, Mạnh Thanh bị anh vuốt ve không nói nổi một câu, thở dốc nhìn tay anh, vật giữa hai chân lại cương lên. Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười: “A Sinh giỏi quá, có tinh thần thế này cơ.”
Mạnh Thanh thở chậm lại nhìn anh, tựa như đang ở trong một giấc mơ, bỗng không đầu không đuôi nói một câu: “Không có ngày nào mà em không nghĩ về tam gia. Nếu có thể ở bên tam gia một hồi, em có chết cũng cam lòng.”
Lòng Phó Ngọc Thanh chấn động, không kìm được mà hôn hắn, trìu mến bảo: “A Sinh ngốc, một hồi sao đủ được chứ?” Rồi thu tay về mà không lau, đỡ lấy eo hắn, đặt dương v*t đã cương một nửa ở giữa hai chân hắn rồi chậm rãi tiến vào. Hơi thở của Mạnh Thanh cứng lại, bấu chặt lấy đệm, khóe mắt đỏ lên, nhìn anh chăm chú, dường như hối hận, nhưng lại không hề mở miệng.
Phó Ngọc Thanh chỉ mới cọ xát tìm khoái cảm giữa hai chân hắn mà thôi, Mạnh Thanh lại đã bị anh làm cho không chịu nổi, dương v*t cương lên ở trên bụng nhỏ, mới chỉ cọ qua vài lần đã bắn. Sau đó Phó Ngọc Thanh cũng bắn ra, lúc này mới coi như xong.
Cả hai lộn xộn, ban ngày Phó Ngọc Thanh bận, ban đêm lại uống nhiều với Mạnh Thanh, men say trào lên, cũng chẳng định đi tắm mà chỉ lau qua loa bằng chiếc khăn tay lụa. Mạnh Thanh lại tinh tế một cách bất ngờ, thấy anh buồn ngủ thì lấy chiếc khăn trong tay anh, lau khô cho anh, sau đó mới kéo chăn lên, tắt đèn cho anh ngủ.
Phó Ngọc Thanh ôm Mạnh Thanh vào lòng, khó khăn lắm mới được một hồi an tĩnh, Mạnh Thanh thoáng ngập ngừng rồi cũng duỗi tay ôm anh. Ban đêm rất yên tĩnh, tiếng thở và tiếng tim đập của Mạnh Thanh kề sát tai anh, làm anh yên tâm vô cùng, cơn buồn ngủ ập tới, anh đã thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cảm thấy hình như Mạnh Thanh hôn trộm anh, trong lòng anh còn nghĩ, sáng mai phải hỏi người này, ban đêm không ngủ mà còn lén lút hôn anh làm gì.
Nào ngờ tỉnh giấc ngày hôm sau, người bên cạnh đã chẳng thấy đâu.