Phó Ngọc Thanh nghe thế thì nổi đoá lên, lập tức về ngay.
Đỗ Hâm nằm sấp trên giường, lúc thấy anh thì nước mắt lưng tròng gọi một tiếng thiếu gia, gọi đến mức mắt Phó Ngọc Thanh cũng đỏ lên, hỏi ngay chú Cảnh bị thương ở đâu. Chú Cảnh bảo trên lưng có nhiều vết thương, còn lại thì ổn, không xuống tay tàn nhẫn.
Phó Ngọc Thanh nhìn vết thương trên lưng cậu, chỉ cảm thấy mình như bị say xe, chú Cảnh vội vàng chạy lại đỡ anh, dìu anh chậm rãi ngồi xuống.
Phó Ngọc Thanh nghĩ đến lời của Lục Thiếu Kỳ, trong lòng vẫn không yên tâm, trầm tư một lúc mới hỏi cậu, “Ngồi được không?” Đỗ Hâm cười đáp: “Thiếu gia, tôi có bị trượng đánh đâu, mông không việc gì hết, ngồi được!” Phó Ngọc Thanh quyết định với Đỗ Hâm, “Cậu mang cái tội đấy, trốn xa một chút vẫn tốt hơn. Lần này về cùng ta, gắng chịu đựng, về đến Thượng Hải là không phải sợ nữa.” Nói xong thì dặn người hầu đi mua ba vé khoang hạng nhất.
Đỗ Hâm cười hì hì: “May mà có phúc của thiếu gia, tôi chưa bao giờ được ngồi khoang hạng nhất đâu, thế mà lần này lại được thử.”
Phó Ngọc Thanh xót xa, anh không dám để Đỗ Hâm ở lại Nam Kinh cho nên mới phải vội vàng mang người về như thế, chỉ là chịu khổ chịu tội đều là Đỗ Hâm một mình gánh chịu.
Bèn bảo: “Đến lúc đến Thượng Hải, dưỡng thương cho tốt rồi muốn đi đâu chơi thì đi.” Sau đó sai người thu xếp, không về lại Diệp gia nữa mà bảo người gọi điện tới. Sau khi nối máy được mới biết Mạnh Thanh đã chờ rất sốt ruột, Phó Ngọc Thanh bảo Đỗ Hâm về rồi, dặn thêm cần người mua vé, Mạnh Thanh thở phào nhẹ nhõm, phấn khởi nói: “Tam gia, thế cũng tốt, vậy chúng ta về luôn hôm nay đi.”
Đến lúc lên tàu, Đỗ Hâm không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán: “Trời ơi, tôi chưa bao giờ biết khoang hạng nhất lại như thế này đâu, vé xe chắc đắt lắm ha?” Lại nói: “Lần này ai đi cùng thiếu gia thế? Lúc về người ta có mách lão gia với đại thiếu gia không? Người ta ngồi khoang hạng ba, còn tôi thì lại ngồi khoang hạng nhất, trời ơi.”
Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười: “Sao cậu nói nhiều thế, hết đau rồi à?”
Lúc này Mạnh Thanh cũng bước vào khoang, đang tìm bọn họ, thấy anh cười rất sảng khoái thì cũng không khỏi cười theo, bèn đi đến bên bọn họ nói: “Tam gia, ngài đến sớm thật đấy.”
Đỗ Hâm không ngờ sẽ gặp hắn, lập tức đứng dậy nói: “Ông chủ Mạnh, hóa ra ngài cũng về Nam Kinh à.”
Phó Ngọc Thanh nói: “Ta có vài việc muốn làm, ông chủ Mạnh về giúp ta.”
Đỗ Hâm cái hiểu cái không, nhưng cậu theo Phó Ngọc Thanh lâu rồi, nên không tin mà lại hỏi: “Ông chủ Mạnh không ở thêm đôi bữa nữa sao, sao về Thượng Hải gấp thế?”
Mạnh Thanh khách khí đáp: “Thượng Hải cũng có việc, không đi lâu được.”
Đỗ Hâm cười hì hì: “Tính tình ông chủ Mạnh tốt thật đấy, nếu là thiếu gia thì đã không thèm quan tâm đến tôi mà tìm người đánh bài nói chuyện lâu rồi.”
Mạnh Thanh liếc cậu một cái: “Tam gia ưa náo nhiệt, không thích quạnh quẽ, đây là nhân chi thường tình mà thôi.” Ngẫm nghĩ rồi lại hỏi anh: “Tam gia, vị Lục công tử kia hôm nay không đến tiễn ngài sao?”
Phó Ngọc Thanh hơi xấu hổ đáp: “Tôi không bảo cậu ta là tôi đi.”
Mạnh Thanh rất bất ngờ, nhưng không nói gì.
Hôm qua lúc đi anh không gặp Mạnh Thanh, tối lại về quá muộn nên cũng không gặp Mạnh Thanh. Sáng nay cũng không gặp, mà phải đến tận lúc lên tàu mới gặp hắn, cảm thấy hắn hơi ảo não, chẳng biết có phải vì nhớ lại những lời sau khi uống rượu đêm đó không, trong lòng thấy hối hận.
Đỗ Hâm bỗng hỏi anh: “Thiếu gia, không phải các cậu đang nói vị Lục công tử kia đấy chứ?”
Phó Ngọc Thanh nhìn cậu, nói: “Chính là cậu ta, sao?”
Đỗ Hâm nhỏ giọng bảo: “Thiếu gia, không phải tôi có ý gì đâu, Lục công tử này, đúng là chập mạch.”
Phó Ngọc Thanh hỏi cậu: “Làm sao?”
Hình như Đỗ Hâm có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn chỉ lắc đầu bảo: “Thiếu gia, sao hắn lại ở Bộ Tư lệnh? Ai dè lại gặp hắn ở đấy, làm tôi sợ chết khiếp!”
Phó Ngọc Thanh nói: “Cha cậu ta là ủy viên Ban Chấp hành Trung ương, đưa cậu ta đến Bộ Tư lệnh thì chỉ tốn một câu thôi là cùng.”
Đỗ Hâm hiếm khi im lặng, Phó Ngọc Thanh lại nhìn cậu, nói: “Cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều, chuyện này vốn không trách cậu được, cậu ta…” Anh nghĩ Mạnh Thanh cũng đang ở đây, bèn ngay tức thì sửa lời, thấp giọng hỏi cậu: “Cậu không có qua lại gì với ông anh họ kia đâu chứ hả?”
Đỗ Hâm á hai tiếng, liếc Mạnh Thanh một cái, Phó Ngọc Thanh nói: “Những chuyện này ông chủ Mạnh đều biết, cậu không phải lo.” Lúc này Đỗ Hâm mới nhỏ giọng đáp: “Lúc ở Thượng Hải, tôi gặp anh ta hai lần.”
Phó Ngọc Thanh rất cả kinh, trừng mắt nhìn cậu một lúc lâu, Đỗ Hâm vội vàng phân bua: “Lúc đó tôi không biết anh ta trốn vì chuyện này mà.”
Phó Ngọc Thanh nhất thời á khẩu, nghĩ bụng, may mà mang được cậu ta về, bèn hỏi tiếp: “Chuyện này cậu nói với ai chưa đấy?”
Đỗ Hâm vội vàng lắc đầu: “Bọn họ vừa hỏi tôi là tôi nhận ra không ổn rồi, không nói gì hết, bảo luôn là chỉ đi theo thiếu gia thôi, những chuyện khác đều không biết.”
Ba người không ai nói chuyện, sự im lặng này ngột ngạt đến nỗi khiến người ta phát hoảng, Mạnh Thanh thấy tâm tình anh nặng nề, bèn bảo: “Tôi nghĩ bọn họ cũng không tra nữa đâu, dù gì Lục công tử cũng phải nể mặt mũi tam gia chứ. Sao hắn có thể để chuyện này liên lụy đến tam gia được?”
Phó Ngọc Thanh nhìn hắn, cười khổ nói: “Mong là thế.” Trong lòng lại chẳng mong chờ gì.
Bởi vì có Đỗ Hâm nên hai người không nói nhiều như lần trước, nếu Đỗ Hâm không mở miệng thì cả ba sẽ lập tức im lặng, trong lòng Phó Ngọc Thanh hiểu rõ, e là vì mình nói những lời kia với hắn nên hắn mới không đối xử quá thân thiết với mình, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát, nhưng lại chẳng làm gì được.