Phó Ngọc Thanh nghe vậy mà buốt cả sống lưng, cười gượng gạo: “Xưởng không phải của tôi, tôi còn thu xác làm gì.” Muốn hỏi Đỗ Hâm mà lại có chút không dám, chỉ cảm thấy lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Lục Thiếu Kỳ khẽ cười lạnh: “Anh sợ cái gì? Trắng bệch cả mặt rồi kìa. Ngọc Thanh, điểm nào của anh cũng tốt cả, chỉ là gan bé quá đi mất,” gã đập điếu thuốc, bỗng nhớ đến chuyện nữa, bèn cả giận: “Nợ quá nhiều phong lưu nữa!”
Phó Ngọc Thanh biết không đắc tội nổi người này, không dám mảy may lộ ra chút sợ hãi nào, chỉ cười nói: “Nếu gan tôi to mà lại si tình thì hôm nay làm sao cậu gặp tôi được?”
Lục Thiếu Kỳ nheo mắt nhìn anh, suy nghĩ một lúc lâu, hình như đã ngẫm cẩn thận ý trong lời của anh rồi mới nhướng mày, dập tắt điếu thuốc, bực bội hỏi: “Tại sao lại không phải là tôi?”
Phó Ngọc Thanh cười: “Cậu lại nghĩ đi đâu thế, chẳng phải vì muốn gặp cậu nên tôi mới đến đây đấy sao?”
Nghe vậy Lục Thiếu Kỳ mới đắc ý gật đầu: “Vừa đúng lúc, tôi đang chờ anh đây, anh xong việc này rồi thì chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”
Phó Ngọc Thanh hỏi gã: “Cậu hầu bị án của tôi đâu?”
Lục Thiếu Kỳ nói: “Chuyện này thì tôi không quản.” Nhìn anh một cái rồi bảo, “Nó và Cộng đảng có liên lụy, đây là có chứng cứ rõ ràng, tôi không thả nó được.”
Phó Ngọc Thanh khẽ nhíu mày: “Làm gì có chuyện cậu không quản được? Cậu không lo thì cứ nói thẳng là được mà, tôi có trách cậu đâu?”
Lục Thiếu Kỳ lại cười, nhìn anh đăm chiêu, nói: “Vậy anh cầu xin tôi đi thì tôi sẽ có cách.”
Phó Ngọc Thanh giật mình nói: “Cậu muốn tôi cầu xin cậu vì một người hầu sao?”
Lục Thiếu Kỳ nổi giận, “Sao anh lại không thể cầu xin tôi chứ?” Lát sau lại cười như không cười nhìn anh, nói, “Cũng phải, nó cũng không đáng để anh hạ mình.” Rồi bảo: “Nhưng nó trung thành với anh lắm đấy, nếu không phải nó nói thì tôi không biết là trong xưởng dệt của anh có rắn đâu.” Phó Ngọc Thanh ồ một tiếng, Lục Thiếu Kỳ nói: “Nhưng tôi quả thực không thả người được, ai mà biết nó có phải Cộng sản hay không chứ? Nhờ Tô Phụng Xương đi.”
Chuyện đã đến nước này, Phó Ngọc Thanh hiểu có nhiều lời cũng vô ích, không nói gì nữa.
Lục Thiếu Kỳ mời anh đi uống trà, anh không thoái thác, gọi điện cho Tô Phụng Xương rồi mới ra ngoài. Trên hành lang thấy Diệp Hãn Văn thì làm bộ ngạc nhiên chào hỏi.
Lục Thiếu Kỳ nhìn anh mấy lần, vừa vào xe bảo ngay Phó Ngọc Thanh: “Diệp Hãn Văn này thế mà đẹp trai phết.”
Phó Ngọc Thanh sợ liên lụy bạn tốt, bèn vội vàng cầm tay gã: “Đừng có ý gì với cậu ta, cậu ta là anh em tốt của tôi đấy.”
Lục Thiếu Kỳ cười ngay: “Tôi còn chưa nói xong mà, anh sợ cái gì? Tuy là anh ta đẹp trai, nhưng làm sao bằng một nửa anh được?”
Phó Ngọc Thanh nhận ra người này hiểu lầm là mình đang ghen, khẽ cười, không giải thích.
Phó Ngọc Thanh đi cùng gã cả ngày, đến lúc về Diệp trạch thì đã là đêm khuya.
Diệp Hãn Văn chờ anh mãi trong thư phòng, thấy anh về mới yên lòng nói: “Bên nhà cậu gọi điện đấy, bảo là Đỗ Hâm được thả rồi.”
Phó Ngọc Thanh mừng quá đỗi, bao mệt mỏi đầy mình nhoáng cái bay sạch, muốn về ngay. Diệp Hãn Văn vội vàng ngăn anh lại, “Muộn thế này rồi, ngày mai đi cũng được mà?”
Phó Ngọc Thanh thấy cũng đúng, chú Cảnh lớn tuổi rồi, chỉ sợ đã ngủ mất, bèn bảo: “Nếu thế thì sáng mai mua vé về Thượng Hải luôn.”
Diệp Hãn Văn thấy anh về muộn như vậy, cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhịn không được mà trêu anh: “Cậu cứ thế về mà không bảo vị Lục công tử kia một tiếng à? Đúng là vô tình.”
Phó Ngọc Thanh cứ nghĩ về Lục Thiếu Kỳ là lại đau đầu, nói: “Tớ gọi điện cho cậu ta là được rồi. Cậu ta bảo tớ ở Bộ Tư lệnh chán chết, muốn đến Thượng Hải theo chân cậu mình.” Sau đó kể chuyện phó giám đốc Điền ở xưởng dệt cho Diệp Hãn Văn.
Diệp Hãn Văn lại không để tâm lắm, chỉ cảm thấy thú vị nói: “Hắn ta thế mà lại coi việc công như việc tư, người khác là thẩm Cộng đảng, còn hắn ta thì lại giúp cậu thẩm nội tặc.”
Thấy anh có vẻ không đồng tình thì nói: “Cậu ấy, đúng là lòng dạ đàn bà.” Rồi bảo: “Cái loại trộm tiền này, chết thì cũng chết rồi, lại không làm bẩn tay cậu, cậu nghĩ nhiều làm gì?”
Phó Ngọc Thanh nói: “Hắn chỉ trộm tiền thôi mà, việc gì phải đến mức đánh chết người đang sống sờ sờ như thế?”
Hai người trầm mặc, Diệp Hãn Văn thở dài, nói: “Chuyện này trong ngục nhiều lắm, là cậu ít thấy thôi.”
Phó Ngọc Thanh cũng thầm thở dài, không nói gì nữa.
Vốn tưởng ngày mai có thể về Thượng Hải, lại không ngờ sáng sớm hỏi chú Cảnh mới biết, hóa ra trên người Đỗ Hâm có thương tích, không thể ngồi tàu hỏa, e là không về Nam Kinh với anh được.