Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 71




Mạnh Thanh lách mình ra cho Diệp Hãn Văn đi ra rồi mới vào.

Diệp Hãn Văn chỉ nói đôi câu với anh, không hề đóng cửa, Phó Ngọc Thanh chẳng biết Mạnh Thanh có nghe được gì không nên hơi xấu hổ, cười nói: “Sao vừa nãy không vào?”

Mạnh Thanh cũng hơi mất tự nhiên mà giải thích, “Tôi nhớ đến cuộc hẹn ngày mai, có một số việc muốn bàn bạc kỹ lại với tam gia, vừa đến thì Diệp tiên sinh đi ra.”

Phó Ngọc Thanh mời hắn ngồi xuống, trong lòng Mạnh Thanh có chuyện nên không ngồi xuống mà đứng nói luôn: “Tam gia, tôi vừa mới nghĩ, có chút lời vẫn muốn nói với ngài, chỉ là lại sợ ngài hiểu lầm thôi.”

Phó Ngọc Thanh thấy vẻ mặt hắn trịnh trọng thì cũng nghiêm túc hẳn, nói: “Ông chủ Mạnh có chuyện thì hãy nói, tôi cũng đâu phải người như thế đâu mà.” Mạnh Thanh vẫn hơi lo lắng, nhẹ giọng nói: “Tam gia nghe xong nhất định đừng suy nghĩ nhiều nhé, Mạnh Thanh cũng không có suy tính gì đâu, chỉ là lo tam gia gặp chuyện không hay thôi.”

Phó Ngọc Thanh không biết hắn muốn nói gì mà cứ lần lữa mãi như thế, rồi cảm thấy hắn xem nhẹ mình, hơi giận mà cười: “Ông chủ Mạnh đang ở đây, nếu tôi còn suy nghĩ nhiều thì chẳng phải là không biết phải trái, không bằng cả súc sinh sao?”

Mạnh Thanh không ngờ anh lại nặng lời đến vậy, nhất thời rất đỗi ngỡ ngàng mà chẳng ngăn lại kịp, nói vô cùng áy náy: “Tam gia, tôi không có ý đó!” Thấy anh vẫn đang cười nhìn mình thì lòng sốt ruột, mới nói: “Tôi tìm tam gia, là nghĩ chuyện ngày mai có hơi không yên tâm. Tam gia nhờ anh ta, e là sẽ khó mở miệng. Nếu tam gia tin tôi thì hãy nói luôn những gì khó nói ở đây, chỉ cần giật dây bắc cầu thôi, những việc còn lại ngài cứ mặc kệ, giao cho tôi là được.”

Lòng Phó Ngọc Thanh nóng lên, nhất thời xúc động, bèn đùa hắn: “Ông chủ Mạnh, ngài lao tâm khổ tứ vì tôi như vậy, tôi biết báo đáp ngài thế nào bây giờ?” Rồi bảo một cách nghiêm túc: “Nếu ngài và Lạc cô nương mà đổi ý, tôi thật sự muốn đưa một cỗ kiệu tám người đến cho ngài cưới vào cửa đấy.”

Mạnh Thanh không ngờ anh sẽ nói vậy, rất sửng sốt, sắc mặt hết đỏ rồi lại trắng, chật vật nói: “Tam gia đừng đùa tôi.” Một lúc lâu sau, lại ngập ngừng hỏi: “Tam gia… muốn cưới Hồng Hoa sao?”

Phó Ngọc Thanh vừa bực vừa buồn cười, cố tình nói: “Thế thì phải thay cô ấy bằng ông chủ Mạnh thì tôi mới bằng lòng.”

Mặt Mạnh Thanh thoáng biến xanh, bối rối cười, “Tam gia đừng đùa.” Rồi không đợi anh đáp mà nói: “Muộn rồi, tam gia đừng lo nghĩ những chuyện này nữa, đi ngủ sớm một chút thì tốt hơn. Việc ngày mai khắc sẽ có tôi, ngài cứ nhìn là được.”

Phó Ngọc Thanh thấy nét mặt hắn hơi trầm, bèn muốn nói đôi câu với hắn, nhưng lại chẳng biết nên nói gì mới phải, thấy hắn đi ra ngoài mất rồi, nhẹ nhàng đóng cửa lại thì không khỏi thở dài mà nghĩ, chẳng biết người này rốt cuộc cảm thấy gì trong lòng đây. Chẳng lẽ hai người cứ cung kính như thế với nhau là ổn rồi sao? Lại nghĩ, hay là mình nghĩ nhiều rồi? Nhưng nhìn ánh mắt hắn thì lại không giống như mình nghĩ nhiều. Đến đó thì hơi tức ngực, lòng không vui.

Đêm này anh ngủ không ngon, hết trằn trọc rồi lại trở mình, khó khăn lắm mới vào được giấc, nhưng lại mơ về lúc ở Mai Viên.

Trong mơ dường như Mạnh Thanh chưa từng vào thành phố, anh uống rượu say, nằm ở đó nặng nề thiếp đi, Mạnh Thanh dường như chưa từng rời đi, ngồi túc trực bên anh.

Anh thấy yên tâm, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau không có việc gì, anh đọc báo một lúc. Diệp Hãn Văn đã ra ngoài từ sáng sớm, công việc vệ sĩ của hắn tuy rất nhàn nhưng lại không có ngày nghỉ, ngày nào giờ Mão (7h sáng) cũng phải đi, trên đầu toàn những tay lỏi đời, thành ra không thể qua loa được.

Trưa hẹn ăn cơm ở Liễu Xanh cư, Tô Phụng Xương cũng rất vui vẻ, rượu quá ba tuần bèn hỏi: “Mời luật sư chưa? Tìm phóng viên chưa? Cậu phải làm ầm lên thì tôi mới dễ đưa người ra cho cậu được.” Phó Ngọc Thanh nghe gã nói thế thì khẽ thở ra. Những việc này anh đã tìm người rồi, bản thảo cũng viết xong xuôi rồi, chỉ chờ Tô Phụng Xương nhả ra thôi, nếu không thì sẽ đăng báo.

Tô Phụng Xương lại bàn với Mạnh Thanh một lúc về việc buôn thuốc phiện. Mảng này thì Phó Ngọc Thanh không hiểu, hai người nói chuyện về chất lượng nguồn gốc thuốc, anh ngồi nghe ở một bên mà bắt đầu phát nhàm, bèn hỏi hai câu thì bị Tô Phụng Xương trêu: “Muốn nghe hát không, trông cậu chán sắp chết rồi đấy.”

Phó Ngọc Thanh vội vàng xua tay: “Hai người cứ nói chuyện chính sự đi.” Tô Phụng Xương lớn tuổi hơn anh, thỉnh thoảng nói chuyện giống Phó Cảnh Viên, lại thỉnh thoảng thân thiết với anh như anh em, anh tiêu không nổi.

Mạnh Thanh nhìn anh rồi nói: “Tam gia chờ một chút, sắp xong rồi.”

Tô Phụng Xương cười: “Đúng vậy, có một số việc xử lý xong rồi hẵng nói, giờ nói còn sớm quá.” Lại bảo Phó Ngọc Thanh: “Đúng rồi, mấy hôm trước tôi gặp Lục Thiếu Kỳ đấy, cậu ta ở Bộ Tư lệnh à? Tôi còn hỏi cậu ta chuyện này là thế nào, cậu biết cậu ta nói gì không?”

Phó Ngọc Thanh vô cùng bất ngờ, căng da đầu hỏi: “Thật sao? Cậu ta nói gì?”

Tô Phụng Xương lại đáp rất hào hứng, “Cậu ta bảo, Đỗ Hâm này không chỉ thông Cộng, mà còn có ý đồ cuỗm tiền chạy mất, sao chuyện lại kỳ khôi đến thế nhỉ? Nhưng vì mặt mũi của cậu nên mới càng muốn điều tra cho rõ. Cậu ta còn hỏi thêm, bao giờ cậu về?”

“Anh nói cho cậu ta rồi à?” Trong lòng Phó Ngọc Thanh tức thì thấy không ổn.

Tô Phụng Xương đáp: “Nói chứ, giấu cậu ta làm gì?” Bảo tiếp: “Tôi đã hẹn với cậu ta tối ăn cơm cùng. Cậu cũng nói chuyện cho ra nhẽ với cậu ta đi, chớ nên vì gái nhảy mà tanh bành như thế. Lục gia bọn họ có quen biết với Cốc Chính Luân* mà? Cậu ta nói mấy câu với tư lệnh thì Đỗ Hâm của cậu cũng được thả ngay.”

(*Một trung tướng trong quân cách mạng quốc dân Trung Quốc.)

Phó Ngọc Thanh nghe gã nói vậy thì đành phải cười: “Đúng thế, vốn tôi cũng nghĩ nếu đã về thì cũng nên mời cậu ta ăn một bữa cơm mà. Tiện nhờ anh luôn nhé, mọi người cùng tụ họp thì càng tốt.” Trong lòng lại than khổ, thầm nghĩ, kiểu gì mà vòng mãi mà lại vẫn vòng về Lục Thiếu Kỳ vậy?

Sắc mặt Mạnh Thanh hơi khó coi, im lặng, rồi rất khách khí hỏi: “Vị Lục công tử này nổi tiếng như thế, chẳng hay Mạnh Thanh có cơ may được kết bạn không?”

Tô Phụng Xương coi như đương nhiên mà nói: “Tất nhiên, ông chủ Mạnh không nói thì tôi cũng muốn mời ông chủ Mạnh cùng đến ăn tối đấy. Hai bọn họ ôn chuyện, hai chúng ta bàn chính sự, không ai trễ việc.”