Mạnh Thanh có biết trong lòng anh đang than gì đâu? Chỉ thấy anh nghe đến là hứng chí, nhịn không được mà kể cho anh rất nhiều chuyện hồi học quyền. Rồi chẳng biết sao mà lại nói đến sự tình ở Nam Kinh, bèn bảo khi đó chú Cảnh săn sóc hắn lắm. Phó Ngọc Thanh giật mình, liếc hắn một cái rồi nói: “Chứ còn chi nữa? Nếu bảo tôi nói ấy, thật ra ngài chớ nên cảm ơn tôi, mà nên cảm ơn chú Cảnh mới phải. Tôi cùng lắm chỉ nói có vài câu, đều là chuyện nhỏ không tốn sức. Chăm lo cho ngài sau đó, thu xếp cuộc sống ăn uống hàng ngày cho ngài, đều là chú Cảnh cả đấy.”
Mạnh Thanh lắc đầu: “Đương nhiên tôi phải cảm ơn chú Cảnh rồi, nhưng nếu không nhờ tam gia thì tôi có được ngày hôm nay kiểu chi đây? Tam gia khiêm tốn quá, lúc nào cũng bảo thế mãi.”
Chắc là không muốn tranh cãi chuyện này với anh nữa, bèn bảo: “Lại nói tiếp, tam gia, khi đó ngài vẫn còn ở đường Hán Trung đấy,” rồi bảo, “sau đó tôi về nhiều lần lắm, còn muốn đi gặp ngài, tiếc là ngài không còn ở đó nữa.”
Phó Ngọc Thanh hơi mỉm cười: “Tôi chưa về đó từ lâu lắm rồi,” nói nghiêm túc: “Giờ tôi ở đâu, ông chủ Mạnh biết mà.”
Mạnh Thanh cũng cười: “Tôi muốn đi gặp tam gia, nhưng lại sợ quấy rầy ngài, ngài lúc nào cũng rất bận.” Đoạn nhìn anh rồi bảo: “Tam gia, làm buôn bán quan trọng, nhưng ngài cũng đừng ép mình quá, tôi thấy ngài lại gầy đi rồi đấy.”
Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười, thầm nghĩ, mới mấy ngày không gặp đã nhìn ra được gầy đi rồi ư? Nhưng không nói toạc ra, chỉ nhìn hắn cười ẩn ý.
Mạnh Thanh có chút không dám nhìn anh, quýnh cuống lảng sang chuyện khác, hẳn là vì Phó Ngọc Thanh vừa mới hỏi về Lạc Hồng Hoa nên hắn bắt đầu kể một loạt các chuyện ở bến tàu.
Phó Ngọc Thanh im lặng nghe hắn nói, thỉnh thoảng chen vào một câu, lúc không nói thì nhìn hắn không chút giấu diếm.
Mạnh Thanh nói không nhanh cũng không chậm, người nghe rất thoải mái, ngay cả khi nói về đánh giết trên giang hồ hay những chuyện rúng động nhân tâm cũng vô cùng bình đạm. Những câu chuyện mới mẻ ấy, tuy Phó Ngọc Thanh từng đọc qua trên báo chí, cũng từng nghe qua một vài người kể rồi, song chung quy lại vẫn không bằng lời kể cặn kẽ thú vị của người này.
Mạnh Thanh thấy anh quả nhiên thích nghe thì cũng rất phấn khởi, hai người cứ trò chuyện như thế suốt cả buổi trưa, bất tri bất giác đã sắp đến ga Hạ Quan, nhân viên soát vé đi tới cung kính nhắc bọn họ, lúc này bọn họ mới đành phải về lại khoang hạng nhất.
Sắp đến ga rồi, Phó Ngọc Thanh hơi thấp thỏm, lấy gậy ra chống, đội cả mũ lên, bước tới bước lui trong khoang, Mạnh Thanh bèn trấn an: “Tam gia, yên tâm đi, có tôi mà.”
Chỉ một câu đơn giản vậy thôi mà lại khiến lòng anh bình xuống rất nhiều, anh nhìn Mạnh Thanh cười áy náy nói: “Ông chủ Mạnh lúc nào cũng bị tôi liên lụy.”
Mạnh Thanh chỉ lắc đầu: “Tam gia nói thế là khách sáo với Mạnh Thanh rồi.”
Phó Ngọc Thanh không nói gì nữa.
Lúc tàu cập ga, quả nhiên Diệp Hãn Văn đến đón anh y như đã hẹn, dọc đường đi không có gì ngoài ý muốn, lòng anh cũng yên vài phần, cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Đêm xuống, Diệp Hãn Văn vào phòng tìm anh, đầu tiên đùa một câu: “Mới đầu tớ còn tưởng ông chủ Mạnh này có gì đó với cậu đấy, nhìn mặt hắn mới tin cậu trong sạch.”
Vốn Phó Ngọc Thanh còn đang hơi phiền lòng, nhưng nghe thế lại không nhịn được mà buồn cười: “Hóa ra tớ vẫn còn trong sạch ư?” Tiếp đó nghiêm túc nói: “Ông chủ Mạnh làm sao? Sao cậu lại nói anh ta như thế? Đưa đồng phục vệ sĩ quân đội nhất đẳng của cậu cho Mạnh Thanh mặc, có khi anh ta sẽ còn ra dáng hơn cậu đấy.”
Diệp Hãn Văn cười một tiếng, rồi không nhiều lời nữa mà nói: “Hôm nay tớ đến Bộ Tư lệnh, thấy Lục Thiếu Kỳ đấy.”
Lòng Phó Ngọc Thanh căng lên, bèn ngồi ngay ngắn lại hỏi: “Cậu ta thế nào rồi?” Hỏi nữa, “Cậu ta nói gì?”
Diệp Hãn Văn càu nhàu: “Tớ là thanh niên tuân thủ pháp luật làm việc công, làm sao hắn nhận ra tớ được chớ?” Rồi nói: “Chỉ thấy trên hành lang thôi, tớ cũng không dám dây dưa vào, đi qua như không quen. Nhưng tớ thấy sắc mặt hắn tốt lắm, chưa chắc đã dứt được đâu.”
Phó Ngọc Thanh không nói gì hồi lâu, Diệp Hãn Văn cũng thở dài: “Tớ đến Bộ Tư lệnh cũng là định hỏi thăm mà chẳng hỏi được gì sất. Tô Phụng Xương nói thế nào?”
Phó Ngọc Thanh nghe thế thì thấy da đầu mình dại đi, đáp: “Hẹn trưa mai ăn cơm.” Lại ngẫm lại nghĩ rồi rốt cuộc mới hạ quyết tâm, bèn hỏi hắn, “Hay là tớ gọi điện, hẹn cậu ta đến gặp, nói những gì cần nói, tốt hơn chứ nhỉ?”
Diệp Hãn Văn lại thấy lo: “Tớ thấy không ổn đâu, hắn không phải người biết lí lẽ,” rồi bảo, “lần trước hắn bắn cậu ở Metropolis, có ai ngờ được đâu? Cẩn thận vẫn hơn.”
Phó Ngọc Thanh cũng im lặng nghĩ về chuyện Lục Thiếu Kỳ một mình chạy đến Thượng Hải, đòi bắt anh đi Trùng Khánh thì cũng hơi sợ.
Diệp Hãn Văn nói: “Cậu ở Nam Kinh cũng vẫn phải cẩn thận một chút đấy, đừng ra ngoài, ngày mai ăn cơm với Tô Phụng Xương thì hãy đi xe tớ, đêm nay ngủ sớm chút đi.”
Nói xong đứng dậy, vừa mở cửa đã ngỡ ngàng. Hóa ra Mạnh Thanh đang đứng ngoài cửa. Nhất thời không trốn kịp, hơi xấu hổ nói: “Diệp tiên sinh,” Diệp Hãn Văn hoàn hồn, biết hắn chắc là muốn tìm Phó Ngọc Thanh, bèn cười nói: “Tôi đi đây, mời Mạnh tiên sinh.” Phó Ngọc Thanh thấy hắn đứng ở cửa, không biết đã đợi bao lâu rồi, cũng hơi ngạc nhiên, đứng dậy nói: “Ông chủ Mạnh, sao không vào đi?”