Phó Ngọc Thanh nhìn hai gò má phiếm hồng của hắn, lòng khẽ động, nhưng vẫn dằn xuống mà nói: “Thật ra tôi cũng muốn thay ông chủ Mạnh làm chút việc, nếu có thể giúp được ông chủ Mạnh thì tôi cũng vui lắm. Chỉ là ông chủ Mạnh thật sự rất lợi hại, lại còn có tiếng ở Thượng Hải, lần nào cũng là ông chủ Mạnh giúp tôi, thành ra tôi cũng xấu hổ.”
Mạnh Thanh ngồi ngay sát anh, vô thức nín thở nghe giọng anh, thấy anh bảo vậy thì vừa hơi vui, lại vừa ngượng, bèn nhỏ giọng đáp: “Là ông chủ Đỗ và ông chủ Lạc chiếu cố tôi, có thể giúp được tam gia, đó là phúc khí tu luyện từ kiếp trước của tôi mà.”
Phó Ngọc Thanh chẳng nhịn nổi nữa, bèn đặt tay lên tay Mạnh Thanh, nói: “Ông chủ Mạnh, đừng nói thế nữa, chẳng lẽ tôi không làm bạn ngài được sao?”
Người Mạnh Thanh cứng lại, hô hấp hơi nặng nhọc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, một lúc lâu sau mới nói: “Tam gia, tôi sợ tôi không xứng với ngài, tôi…” Hắn nói chật vật quá đỗi, ngắc ngứ như không tìm được lý do thích hợp để thoái thác, nhất thời bối rối.
Có hơi ấm phảng phất quanh người hắn, hun khô ran miệng lưỡi Phó Ngọc Thanh, anh lại luyến tiếc dời tay đi, giữa bọn họ dường như có một loại ý vị khó thành lời, ai cũng không chịu cất bước đầu tiên, sợ đánh vỡ một điều gì đó.
Trong khoang có người đi vào, Mạnh Thanh cuống lên, vội vàng rụt tay về, người cứng ngắc nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Ngọc Thanh cũng hoàn hồn, trong lòng thầm thấy hối hận, cảm thấy vừa rồi mình thật sự không nên đường đột như vậy, trông hắn luống cuống thế nào kìa, lại nghĩ, nếu hắn nói ra thật thì cũng không sao. Nhưng nghĩ thêm, lại cảm thấy suy nghĩ này của mình quá sai.
Người ở phía sau đã đi tới, chẳng ngờ lại gọi tên anh. Anh quay mặt lại, quả nhiên là người quen, gặp lúc chơi bài ở chỗ Diệp Thúy Văn, nếu anh nhớ không nhầm thì đây hẳn là dì của giám đốc Sở Dân chính tỉnh Giang Tô Ngụy Đông Thăng, tên là Triệu Ngọc Lan.
Phó Ngọc Thanh hàn huyên mấy câu với bà, Triệu Ngọc Lan rủ anh đi đánh bài, Phó Ngọc Thanh cười: “Sao mà nghiện thế, trên tàu cũng muốn đánh sao?”
Triệu Ngọc Lan cười huých anh hai cái, nói: “Không đánh bài thì chả nhẽ cứ ngồi thế đến tối à? Chán chết được.”
Phó Ngọc Thanh nói: “Không được rồi, tôi còn có bạn đây. Đợi tôi về Thượng Hải, gọi tôi là được.”
Triệu Ngọc Lan ầy một tiếng, liếc Mạnh Thanh một cái rồi nói: “Thế mời cả hai người nhé!”
Mạnh Thanh nãy giờ vẫn im lặng, giờ lại không thể đứng ngoài cuộc, không nhìn bà mà nói với Phó Ngọc Thanh: “Tam gia đi đi, mình tôi ngồi ở đây một lát, tam gia không cần ngồi cùng đâu.”
Hắn đã nói thế rồi, lại còn Triệu Ngọc Lan đứng nhìn bên cạnh, Phó Ngọc Thanh cũng chỉ có thể khách khí đôi câu, sau đó đi theo Triệu Ngọc Lan qua bên kia đánh bài.
Đến giữa trưa, Mạnh Thanh qua gọi anh ăn cơm, lúc bấy giờ anh mới có cớ rời bàn.
Trên tuyến Bắc Kinh Thượng Hải chỉ có cơm Tây và đồ nguội, chắc Mạnh Thanh ăn không quen, không chỉ ăn rất chậm, mà còn ăn rất im, Phó Ngọc Thanh cũng không nói chuyện lúc ăn, hai người yên tĩnh đến mức không thoải mái.
Hẳn là Mạnh Thanh cũng nhận ra, thoáng ngập ngừng rồi hỏi anh, “Tam gia, lúc trước tôi quên hỏi ngài, hàng ngài định dỡ ở bến tàu, là… cái kia hả?” Lại nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua tôi còn nghĩ, hôm nay thấy tâm tình ngài tốt nên quên mất. Thứ kia nên dặn Hồng Hoa để ý một chút, không thì dễ bị cướp lắm.”
Phó Ngọc Thanh hơi bất ngờ, mới đầu còn chưa hiểu hắn nói gì, sau đó nghĩ rồi mới nhận ra. Chắc người này thấy mình tự dưng bảo muốn buôn thuốc phiện kiếm sống, cho nên mới nghĩ lây sang cả chuyện mấy ngày trước, hiểu lầm rằng hàng ở bến tàu đều là thuốc phiện.
Anh đành phải thấp giọng giải thích: “Đâu nào, ông chủ Mạnh nghĩ đi đâu vậy, nếu thật là cái kia, sao tôi có thể không hỏi ông chủ Mạnh được? Hàng đến lần này chỉ có ít nguyên liệu thô cần dùng trong xưởng thôi.” Lại sợ hắn nghĩ nhiều, bèn nói thêm: “Ông chủ Mạnh, nếu ngài không tin, đợi chúng ta về lần này, làm phiền ngài đến bến tàu với tôi một chuyến, chúng ta cùng mở ra xem là được.”
Mạnh Thanh sượng chín mặt, bèn vội vàng nói: “Không cần không cần, tam gia nói không phải thì đương nhiên là không phải rồi, chẳng lẽ tôi còn không tin tam gia sao?”
Phó Ngọc Thanh nghe hắn nói thế thì biết trong lòng hắn chưa chắc đã tin thật, lặng lẽ thở dài một tiếng rồi hỏi hắn: “Ông chủ Mạnh, lần này ngài về Nam Kinh với tôi, Lạc cô nương có biết không?”
Mạnh Thanh hơi chần chừ mới nói: “Cô ấy biết.”
Phó Ngọc Thanh chỉ cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi, bèn e dè hỏi lại, “Vậy… cô ấy cũng biết lần này ngài về với tôi, là vì chuyện gì sao?”
Mạnh Thanh hiểu ngay, vội vàng đáp: “Tam gia, tôi không nói cho cô ấy chuyện này, tôi biết đúng mực mà.”
Tim Phó Ngọc Thanh đã vọt lên đến tận họng, nghe hắn nói thế mới thở phào nhẹ nhõm. Mạnh Thanh thấy anh như vậy thì biết là anh lo, bèn trấn an: “Tam gia yên tâm. Chuyện này giờ không ai biết đâu.”
Trong lòng Phó Ngọc Thanh vẫn rất lo, chỉ cảm thấy những việc này cứ liên tục ập đến, thật sự chẳng phải điềm lành gì cho cam, sợ chỉ không cẩn thận một việc thôi cũng sẽ gây nên chuyện gì đó. Nhưng không tiện nói thêm, sợ Mạnh Thanh cũng không tin anh, đành cười nói: “Làm khó ông chủ Mạnh rồi.”
Mạnh Thanh hẳn nhận ra anh vẫn không yên lòng, bèn đặt thìa xuống, nghiêm túc nói: “Tam gia, ngài cứ yên tâm. Có tôi ở đây, không ai dám đụng vào hàng của ngài đâu.”