Phó Ngọc Thanh bất an nghĩ, phải tìm một cớ gì đó để chặt đứt cái ý niệm này của hắn mới phải, nhưng Mạnh Thanh không nhắc đến thì anh cũng chẳng dám nói gì. Song hai người cứ tự dưng không qua lại như thế, e là người khác cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Chưa kể, kỳ thật Phó Ngọc Thanh cũng cảm thấy Mạnh Thanh rất khác những người khác, vốn muốn chậm rãi xa cách hắn, giờ lại có chút luyến tiếc.
Hôm sau anh dậy sớm hơn mọi ngày một chút, vì sợ trước khi đi có một số việc không xử lý kịp, đang gọi điện cho Lưu Tử Dân thì người hầu đến tìm. Anh nói xong rồi cúp máy, người hầu lo lắng bảo: “Tam thiếu gia, sáng sớm đã có xe đỗ bên ngoài rồi.”
Anh đi đến bên cửa sổ, ngó ra ngoài thì thấy một chiếc xe Dodge* quen thuộc đỗ ở ven đường, hơi nghi là Mạnh Thanh, bèn bảo người xuống xem. Chưa bao lâu, quả nhiên người hầu chạy lên bảo anh, là ông chủ Mạnh đang ngồi trong xe chờ.
(*Một hãng xe của Mỹ.)
Anh không biết người nọ đến từ bao giờ, lại thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, bèn vội vàng bảo người mang hành lý xuống trước. Còn mình thì thay quần áo, sửa sang lại đầu tóc trong gương, còn định xịt chút nước hoa, rồi lại hơi do dự, nghĩ lại lại thôi, chỉ cầm mũ đi xuống.
Người hầu mang hành lý của anh từ phòng khách ra ngoài xếp cạnh xe, lớn bé mấy kiện, Mới đầu Mạnh Thanh còn hơi mất tự nhiên, thấy rương chất đầy đất thì lại hơi bất ngờ, bèn hỏi: “Tam gia, ngài đây là về ở lâu sao?”
Anh cười: “Không phải, có một số mang về tặng người khác.”
Lúc này Mạnh Thanh mới như thở nhẹ ra, nhấc hành lý của anh lên xe.
Nhà ga chen chật như nêm, đến là ồn, Mạnh Thanh đã bảo người mua vé khoang hạng nhất, đang đứng chờ ngoài hàng rào. Thấy bọn họ đến thì người nọ vội vàng chạy tới đưa vé, Mạnh Thanh cẩn thận kiểm tra vé, sau đó mới bảo người của hắn đi về.
Lúc dẫn anh lên tàu, Mạnh Thanh luôn đi sát bên cạnh anh, hơi nghiêng nửa người, cố ý hoặc vô tình che chắn cho anh. Phó Ngọc Thanh nghĩ thầm, việc gì phải đến mức ấy, nhưng thấy biểu tình của hắn nghiêm túc thì lại không nhịn được cười mà nghĩ, nếu không như thế thì đã chẳng phải ông chủ Mạnh rồi.
Đến lúc lên tàu rồi thì dễ dàng hơn rất nhiều. Mạnh Thanh tìm một ghế ở gần đầu, trước tiên mời anh ngồi xuống, sau đó chính mình mới ngồi xuống.
Chỗ ngồi trên khoang tàu rộng rãi thoải mái, hai người ngồi chéo nhau, anh chẳng cần nhìn lên cũng biết Mạnh Thanh đang ngó mình. Lúc nhìn lên thì quả nhiên thấy Mạnh Thanh đang ngồi thẳng tắp, mất tự nhiên mà dời mắt đi.
“Ông chủ Mạnh,” Phó Ngọc Thanh không nhịn được mà trêu hắn, bèn nghiêm trang hỏi, “ngài ngồi thẳng như thế làm gì?”
Rõ ràng tối hôm qua còn nghĩ đến chuyện này, nghĩ chớ đừng thân thiết với người này như vậy, nhưng người ngay trước mắt rồi, tâm tư anh lại không kìm được mà thay đổi.
Mạnh Thanh đành phải ngượng ngùng giải thích, “Tam gia, ghế này mềm quá, tôi ngồi không quen.”
Phó Ngọc Thanh nhớ hắn lúc đứng cũng đứng thẳng tắp, giật mình mà nghĩ, hắn không đi trường quân đội, quả là đáng tiếc. Nhìn hai mắt hắn, lại nghĩ nếu người này mặc quân phục vào thì chẳng biết sẽ anh khí đến độ nào đây, lòng bỗng hơi ngứa ngáy.
Anh cố nén cười, thấp giọng nói: “Ông chủ Mạnh của tôi, sau này ngài cứ dựa vào sau đi nhé.”
Mạnh Thanh bị anh nhìn như vậy, mặt dần đỏ ửng lên, mất tự nhiên mà dựa vào một chút.
Phó Ngọc Thanh thấy hắn hình như hơi không thoải mái, nhớ đến bữa cơm tối với hắn hôm qua, người này cũng rất cứng ngắc, trong lòng khó hiểu, bèn đùa: “Có phải tại mấy hôm trước tôi với ông chủ Mạnh ít gặp nhau nên ông chủ Mạnh thấy xa lạ với tôi không?” Rồi thấp giọng nói, “Lúc tôi ở Mai Viên, ông chủ Mạnh đâu có câu nệ như thế.”
Mạnh Thanh bối rối đáp: “Không phải, sao tôi lại thấy tam gia xa lạ cho được? Tôi gặp tam gia, trong lòng thật sự rất mừng. Chỉ là tôi không biết phải nói gì thôi, sợ tam gia thấy chán.”
Phó Ngọc Thanh nhìn hắn thật lâu rồi nói: “Ngài không nói lời nào như thế này, tôi mới thấy chán ấy.” Sau đó hỏi hắn: “Không phải ông chủ Mạnh hay về Nam Kinh sao, lẽ nào không đi tàu hỏa à?”
Mạnh Thanh cười: “Có chứ, sao lại không, nhưng tôi không ngồi ở khoang này, toàn ngồi khoang hạng ba thôi,” hắn nhìn bốn phía, khẽ thở dài một tiếng rồi mới nói, “trong khoang này toàn là các bà các tiểu thư, quý nhân quan to thôi, tôi ngồi cùng bọn họ không được tự nhiên cho lắm.”
Lúc này Phó Ngọc Thanh mới hiểu ra, bèn cười, “May mà tôi không phải các bà các tiểu thư, quý nhân quan to đấy nhé, nếu không thì ông chủ Mạnh đã chán tôi rồi.”
“Sao lại thế được? Tam gia đâu có giống bọn họ,” Mạnh Thanh cuống lên, chẳng suy nghĩ mà thốt luôn những lời trong lòng ra.
Anh nghe xong thì lại thấy thẹn, tự nhủ, mình với bọn họ có gì khác nhau đâu?
Anh chỉ cười, không nói nữa.
Bầu yên tĩnh bỗng chìm xuống giữa hai người.
Mạnh Thanh đợi một lúc, không thấy anh nói chuyện thì nhẹ giọng hỏi: “Tam gia, ngài mệt à?”
Phó Ngọc Thanh nhẹ nhàng đáp: “Đâu? Tôi chỉ đang nghĩ lại lời ông chủ Mạnh nói với tôi hôm qua thôi.”
Mạnh Thanh trầm mặc một lát rồi bỗng nói: “Tam gia, chuyện hôm qua lúc tối về tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, việc của tam gia nhiều lắm, sợ là không kham hết nổi đâu, tôi muốn đến giúp tam gia, cũng định ở gần tam gia chút, chẳng hay tam gia có chê không?”
Phó Ngọc Thanh cũng đoán được hắn sẽ nói thế, nhưng không nghĩ sẽ nói sớm như vậy, hơi do dự rồi đáp: “Ngài cũng có rất nhiều việc mà, còn cả Lạc ngũ gia, làm sao mà đến giúp tôi được?”
Mạnh Thanh cười, “Tam gia đừng lo. Lần này về tôi sẽ bảo Lạc ngũ gia, chuyện bên kia của ông ấy, tạm thời tôi chưa giúp vội.”
Phó Ngọc Thanh kinh ngạc, nghĩ thầm, như vậy e là không ổn. Đây khác gì anh cướp người của Lạc ngũ gia đâu.
Hình như Mạnh Thanh nhìn ra tâm tư của anh, bèn trấn an: “Tam gia, không sao. Tôi đã bảo với Lạc ngũ gia rồi, tôi tích đủ tiền là sẽ về Nam Kinh.” Sau đó nói, “Nếu không phải vì tam gia cũng đến Thượng Hải thì có khi tôi đã về Nam Kinh rồi ấy.”
Phó Ngọc Thanh nhất thời á khẩu, nghĩ một hồi rồi chung quy lại vẫn cảm thấy không thỏa, bèn nói: “Ông chủ Mạnh, chuyện này cứ từ từ đã,” lại sợ hắn không vui, hơi cúi người đổi đề tài, hỏi hắn: “Phải rồi, ông chủ Mạnh, ngài còn nhớ không? Lần trước tôi hỏi Lạc cô nương chuyện bến tàu ấy, ngài bảo ngài cũng muốn giúp tôi đôi chút, có phải chỗ cô ấy có vấn đề gì không?”
Mạnh Thanh bỗng hơi xấu hổ, dời mắt đi, nói, “Không phải. Nhưng cô ấy phải kham nhiều việc quá, tôi sợ cô ấy không chu toàn được, chậm trễ việc của tam gia…”
Hắn nói thế thì Phó Ngọc Thanh hiểu rồi, cũng yên tâm hơn rất nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn hơi lo, bèn nhẹ giọng nói: “Ông chủ Mạnh, việc của tôi đâu có quan trọng đến thế, nếu ngài phải nhọc lòng như vậy, làm sao tôi làm phiền ngài được?” Mặt Mạnh Thanh nóng ran lên, cơ hồ không dám nhìn anh nữa, chỉ thấp giọng đáp: “Việc của tam gia không quan trọng thì làm gì còn việc nào quan trọng nữa? Mạnh Thanh có thể làm việc vì tam gia, trong lòng thật sự vui lắm.”
Lời này Mạnh Thanh đã nói không chỉ một lần, nhưng lần này dường như lại khác những lần trước. Hai người ngồi gần nhau đến vậy, giọng của Mạnh Thanh lại cực nhỏ, gần như đang thủ thỉ, khiến tai anh ngưa ngứa, tim như muốn tan chảy.