Phó Ngọc Thanh nghe giọng điệu của hắn hơi ủ rũ thì không nhịn được cười, bèn cố tình hỏi: “Tôi gạt ngài làm gì?”
Mạnh Thanh không ngờ anh lại hỏi, bối rối mãi một lúc nhỏ giọng đáp: “Tam gia, ngài thích người thông minh lanh lợi, biết ăn nói, xinh đẹp.” Hình như hắn hơi buồn, giọng lí nhí khó nghe vô cùng, “Tỷ như Hồng Hoa, tỷ như Đỗ Hâm… Tôi thế này, đảm bảo là tam gia thấy tôi tẻ nhạt lắm.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn suốt ngày nhắc đến Hồng Hoa thì rất buồn cười, nói, “Ai bảo thế? Những lời ngài nói chiều nay với tôi rất mới mẻ, trước giờ chưa có ai từng trò chuyện với tôi vậy đâu,” nói đến đây, anh lại nhớ tới một việc, bèn bảo, “à mà, ngài bảo vai ngài bị thương, có gọi bác sĩ đến xem không vậy? Viên đạn phải lấy ra sớm, nếu không sau này khổ lắm.”
Mạnh Thanh không ngờ anh còn nhớ như in, hơi ngượng mà đáp: “Xem rồi, cũng lấy ra rồi, đã lành, không có gì gây trở ngại đâu.”
Phó Ngọc Thanh còn muốn hỏi thêm, người hầu lại đi tới, bảo là đồ ăn đã xong, mời bọn họ xuống.
Phó Ngọc Thanh mời hắn xuống dùng cơm, Mạnh Thanh lại nhớ đến vết thương trên đùi anh, không nhịn được mà hỏi: “Chân tam gia đau không?” Rồi nói, “Trời lạnh lắm, sợ là sắp mưa đấy, ngày mai về Nam Kinh, tam gia đừng mặc âu phục nhé, mặc áo dài thì hơn, ấm hơn.”
Phó Ngọc Thanh nở nụ cười: “Được.” Mạnh Thanh còn định nói gì đó, nhưng nhìn anh một cái rồi lại thôi.
Lúc ăn cơm hai người không nói chuyện, Phó Ngọc Thanh là theo thói quen, còn Mạnh Thanh thì ăn rất chậm, tựa hồ có hơi giữ lễ, Phó Ngọc Thanh bèn gắp mấy món cho hắn, ôn tồn nói: “Tôi thích ăn, ông chủ Mạnh cũng nếm thử đi, xem có thích hay không?”
Mặt Mạnh Thanh thoáng đỏ: “Tam gia, ngài cứ ăn phần của ngài đi, không cần để ý đến tôi đâu.”
Phó Ngọc Thanh ừ một tiếng, tay lại gắp thêm một vài miếng khác cho hắn, sau đó mới đặt đũa xuống, thầm nghĩ, đây cũng chẳng phải lần đầu cùng nhau ăn cơm, sao tự dưng lại mất tự nhiên như thế nhỉ? Trong lòng tức thì có chút nghi hoặc.
Ăn xong bữa này, Mạnh Thanh tạm biệt anh, Phó Ngọc Thanh dẫn hắn ra cửa thì thấy trời bên ngoài đã sẩm tối, Mạnh Thanh bảo về rồi sẽ đến đón anh sớm. Lại nói hắn sẽ bảo người mua vé trước, Phó Ngọc Thanh đợi một chút.
Phó Ngọc Thanh cười: “Được, tôi để ông chủ Mạnh thu xếp, ngày mai cùng về Nam Kinh.”
Mạnh Thanh gật đầu rồi đi. Nhưng đi được hai bước thì lại ngoái lại nhìn anh, đôi mắt ánh lên phảng phất như đựng lửa cháy, Phó Ngọc Thanh thấy ngực mình nóng âm ỉ, lại có chút luyến tiếc mà nghĩ, không thì giữ hắn lại cũng được, sáng mai cùng đi. Lời nói đã vọt đến bên môi, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy hơi quá, bèn chẳng nói nữa.
Anh về lại phòng, ngồi thần người một lúc rồi mới gọi điện cho Diệp Hãn Văn. Thuật lại đại khái lời của Tô Phụng Xương, nhưng không nhắc đến chuyện công ty thuốc phiện, Diệp Hãn Văn nghi vô cùng, hậm hực cằn nhằn: “Đội tàu sắp cập cảng rồi, hắn ta chọn ngày cũng khéo quá cơ!” Lại bảo: “Giờ cậu về thì ở bến tàu chẳng có ai trông, sợ là không ổn đâu.”
Phó Ngọc Thanh bảo hắn yên tâm: “Tớ đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi, chắc là sẽ không có gì bại lộ đâu.” Lúc trước Lạc Hồng Hoa đã cam đoan với anh, hàng sẽ không bị mất. Anh còn đóng gói cẩn thận từng đồng bạc giao cho đốc công bến tàu, dặn người qua đưa cho Hồng Hoa, nghĩ là sẽ không có chuyện gì, ngay cả người trong kho hàng cũng đã được anh dặn đi dặn lại, có chăng nghe đến phiền rồi ấy.
Diệp Hãn Văn lại bảo anh: “Đúng rồi, tớ nghe nói Lục lão gia thả Lục Thiếu Kỳ ra rồi, giờ hắn ta cũng đang ở Bộ Tư lệnh.”
Phó Ngọc Thanh sửng sốt, trong lòng cũng hơi hoảng, bèn hỏi hắn, “Vậy cậu thấy cậu ta rồi à?”
Diệp Hãn Văn nói: “Đâu ra mà thấy?” Rồi do dự một lát mới nói: “Chuyện của Đỗ Hâm vừa to vừa bé. Cậu ấy, nếu gặp hắn thì ứng phó một chút, nếu hắn muốn đối tốt với cậu, cậu cứ theo hắn cái đã, biết đâu một ngày nào đó hắn chán thì sao, đúng không?”
Phó Ngọc Thanh nhất thời á khẩu, Diệp Hãn Văn lầm bầm, lại nói: “Đàn ông ấy mà, trong đầu còn không phải toàn chuyện này chớ gì? Vả lại cậu có phải đàn bà đâu mà, ngủ cùng hắn thì sợ cái gì? Nhìn hắn cũng không tệ, cậu đâu có bị thiệt.”
Phó Ngọc Thanh thật sự nghe hết nổi rồi, hơi cả giận: “Nói thế mà cậu cũng nghe được à? Đợi tớ tới Nam Kinh đã rồi nói sau,” định cúp máy mà lại không yên tâm, bèn bảo thêm: “Lần này tớ về cùng với cả ông chủ Mạnh, chính là ông chủ Mạnh lần trước tớ đã bảo cậu đấy. Chuyện bến tàu ít nhiều cũng là anh ta giật dây bắc cầu, cậu đừng có mà ba hoa chích chòe trước mặt anh ta, làm hỏng thanh danh của tớ đấy.” Nghĩ nghĩ, lại chốt thêm: “Thế này đi, cậu đừng tới đón tớ nữa, tớ sợ.”
Diệp Hãn Văn thèm nghe: “Không được, nhỡ mà cậu bị bắt đi, làm sao tớ nói chuyện với anh cả cậu được, làm sao nói chuyện với Lệ Văn được? Cuối tháng bà ấy về nước rồi đấy!”
Phó Ngọc Thanh rất đỗi ngạc nhiên, “Sao không thấy anh cả nói gì?” Cơ thấy mình lệch trọng tâm rồi, bèn cười hỏi: “Lần này về, rốt cuộc Lệ Văn cũng chịu thành thân với anh cả rồi đúng không?”
Diệp Hãn Văn lỡ lời thì hối hận khôn tả, bèn nói: “Không biết được, cũng không dám nói cho anh cả cậu, ai mà lọt được mắt bà ấy chứ! Cậu cũng tuyệt đối không được mở miệng đâu, cha tớ bảo, lần này sống chết gì cũng phải bắt hai bọn họ bái đường thành thân, bảo bả gả qua rồi thì mắt không thấy, tâm không phiền! Nói cũng mạnh miệng quá cơ, nhỡ mà bả lại chạy, chẳng phải sẽ làm mất mặt anh cả cậu sao?”
Phó Ngọc Thanh ồ một tiếng, một lúc lâu sau mới đáp: “Yên tâm, tớ sẽ không nói gì với anh cả đâu.”
Diệp Hãn Văn thở nhẹ ra, nói: “Ngày mai đến đón cậu.”
Phó Ngọc Thanh cúp máy, không ngờ lại nghe được tin này, dạo này rất nhiều chuyện xảy ra, vang vần trong đầu anh như đèn kéo quân, chuyển động không ngừng.
Anh ngồi ở đó, không tưởng tượng nổi dáng vẻ của anh cả sau khi thành thân.
Anh thở dài rồi nhắm mắt lại, lại nghĩ nếu anh cả lấy vợ rồi, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ đến lượt mình thôi, những tháng ngày tự tại chẳng còn bao nhiêu nữa, lại thấy buồn phiền.
Bầu trời ngoài cửa sổ càng lúc càng tối, chẳng biết vì cớ gì, anh lại bỗng nhớ tới cái liếc mắt của Mạnh Thanh lúc sắp đi. Nhớ tới người kia khẽ đỏ mặt, đáy mắt lóe lên, trong lòng bỗng phát hoảng, cảm giác như làm sai chuyện gì, cực kỳ mất tự nhiên.