Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 6




Sáng hôm sau, Phó Ngọc Thanh không về lại khách sạn Gia Lạc mà lại đến khách sạn Vạn Quốc ở khu tô giới Pháp. Đỗ Hâm chạy tới Gia Lạc thu dọn đồ cho anh, lúc quay về Vạn Quốc thì thấy Phó Ngọc Thanh đang ngồi chán chường ở ghế nằm ngoài ban công, đầu đội mũ, lười biếng lật xem mấy tờ báo chưa vứt hôm qua. Nắng mai rực rỡ toả lên người anh, hắt bóng lại sườn mặt anh, kết hợp với hoa văn uốn lượn trên ban công tựa như một bức họa phương Tây.

Đỗ Hâm ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, Phó Ngọc Thanh ngẩng đầu lên, thấy cậu xách rương đứng đó thì hỏi: “Làm sao thế?”

Đỗ Hâm cảm khái như một ông cụ non: “Thiếu gia, tương lai cậu mà có tiểu thiếu gia thì chẳng biết sẽ trông thế nào nhỉ.”

Phó Ngọc Thanh hơi bất ngờ, không kìm được nụ cười: “Sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện đấy?” nói tiếp, “chờ đến ngày ta có tiểu thiếu gia thì cậu cũng bằng tuổi chú Cảnh rồi, đi dưỡng lão là vừa!”

Anh vừa nhắc đến chú Cảnh thì Đỗ Hâm a một tiếng, dường như nhớ ra một việc tối quan trọng, cậu bèn bảo anh: “Thiếu gia thiếu gia! Tôi nghe chú Cảnh nói trong điện thoại, chân của cái anh Mạnh Thanh kia là cậu mời bác sĩ đến chữa cho đúng không?” không chờ anh đáp đã tiếp lời luôn: “chú Cảnh bảo tôi bí mật bảo cậu, hồi đó chú ấy còn giấu cậu cho người ta ba đồng bạc nữa đấy.”

Phó Ngọc Thanh thấy cậu chàng mê tơi lên như bị ma đuổi thì bật cười: “Ba đồng bạc của chú Cảnh này, đúng là mua cho ta một cái nhân tình lớn thật.”

“Nghe nói anh ta là người của Thanh bang[1] phải không?” Đỗ Hâm tấm tắc, “chú Cảnh bảo quyền cước anh ta siêu đẳng lắm, lúc ở Hạ Quan cũng là hổ lạc Bình Dương đấy, may mà thiếu gia tinh mắt biết nhận anh hùng,” Đỗ Hâm hẵng còn muốn dông dài tiếp, Phó Ngọc Thanh đã vội ngăn cậu lại, “được rồi được rồi, khỏi vắt óc tìm cớ tâng bốc ta nữa, nói đi, cậu làm sao?”

1.

Đỗ Hâm nhăn mặt, “Thiếu gia, vừa rồi tôi ra ngoài hỏi thử, cái anh Mạnh Thanh này lợi hại thật sự luôn, có tiếng tăm ở Thượng Hải ra phết đấy!”

Phó Ngọc Thanh “Ồ” một tiếng, giũ tờ báo ra gấp lại trên đùi, hứng chí hỏi thêm, “Lợi hại thế nào?”

Đỗ Hâm ngồi xuống, hớn ha hớn hở: “Cậu biết không! Hồi trước ở Thượng Hải có một lão môi giới tên là Khang Ngọc Hâm, lúc lái xe trên đường Tô Phổ đâm chết một gái bán hoa Tô Bắc, vụ này lớn thật sự, còn lên báo hẳn hoi. Cục cảnh sát nói là cái cô bán hoa này bị chó đuổi, không cẩn thận xông ra trước đầu xe lão, nguyên nhân tử vong không liên quan đến lão, cho nên Khang Ngọc Hâm được thả tự do.”

Chuyện này thì Phó Ngọc Thanh lại biết, nhưng anh biết không phải vì đọc báo Nam Kinh, mà là vì Lục Thiếu Kỳ.

Khang Ngọc Hâm chính là bác hai của Khang Nhân, anh từng gặp Khang Nhân lúc ở chỗ Lục Thiếu Kỳ. Khi đó Lục Thiếu Kỳ và anh đã thân lắm rồi nên chuyện nhà họ Khang gã cũng buôn với anh. Cái chết của Khang Ngọc Hâm từng gây chấn động một thời ở cả Thượng Hải lẫn Nam Kinh, Lục Thiếu Kỳ kể anh nghe mà mặt khinh miệt rõ rành rành: “Bác hai của hắn tranh buôn thuốc phiện với côn đồ ở Thượng Hải, tranh thua nên mới bị chúng nó tẩn chết.”

Lúc ấy Lục Thiếu Kỳ chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi. Ai biết đâu hôm nay đến cả Đỗ Hâm cũng nói chứ?

Biểu tình anh có phần đăm chiêu, Đỗ Hâm lại không nhận ra, vẫn hứng trí phơi phới kể, “Cái lão Khang Ngọc Hâm này đúng là không ra gì, xưởng dệt lão mở gặp hỏa hoạn, bao nhiêu công nhân chết cháy, thế mà một cắc tiền bồi thường lão cũng không chịu chi ra. Nghe đâu nhà lão có người làm to ở Nam Kinh cho nên có quyền có thế, không ai dám đụng vô, thiếu gia ạ! Cậu biết cuối cùng lão làm sao không?”

Lão Khang Ngọc Hâm này quá tham lam, làm việc lại thiếu khôn ngoan, ở Thượng Hải mà đi đối đầu với Thanh bang thì đúng là tìm đường chết rồi. Phó Ngọc Thanh luôn đối xử tử tế với công nhân, thù lao công xưởng cũng trả hậu hĩnh hơn những chỗ khác chút đỉnh, song nghe Đỗ Hâm kể chuyện này, rốt cuộc lòng anh vẫn dấy lên chút thương cảm của kẻ cùng đường.

Đỗ Hâm coi như là người lớn lên bên anh, lại còn là cháu ngoại của chú Cảnh, gắn bó thân quen với anh lắm rồi. Vì anh là người tư tưởng Tây Dương hiện đại nên cậu cũng hay kể mấy chuyện bất bình này với anh, bởi thế mới không ngờ được câu chuyện này lại làm anh mất vui, vẫn hào hứng bô bô như không: “Khang Ngọc Hâm trốn đến khu tô giới Pháp, còn sai cả lính ngoại quốc bảo vệ lão. Mạnh Thanh hồi đó cao to cường tráng, đang làm lính tuần người Hoa ở phòng lính tuần của tô giới Pháp, sau khi hay chuyện này đã cướp súng từ tay lính ngoại, tự mình đánh chết Khang Ngọc Hâm! Đúng là hả lòng hả dạ!”

Phó Ngọc Thanh im lặng một lúc mới mở lời: “Thế ta đoán nhé, vì thế nên anh ta mới đi xin vào môn hạ Đỗ Nguyệt Sênh đúng không?”

Nghe được câu chuyện này, anh chỉ thấy tên Mạnh Thanh này tranh đua hiếu thắng thực dụng quá mức, thành thử hơi mất thiện cảm.

Đỗ Hâm gật đầu lia lịa: “Ông chủ Đỗ khen anh ta lắm đó!” đoạn nói: “thiếu gia, tối qua chẳng phải Mạnh Thanh gọi cậu là ân nhân đấy sao? Nghe nói anh ta cực giỏi võ, nhiều đệ tử của Thanh bang bái anh ta làm thầy lắm đấy! Cậu giới thiệu tôi được không, nhờ anh ta dạy tôi đôi ba bộ quyền pháp!”

Phó Ngọc Thanh chắc mẩm những lời sau cùng này mới đúng là điều ông mãnh này muốn nói, anh ngẫm nghĩ chốc lát mới đáp: “Anh ta là người giang hồ, coi trọng nhất là nghĩa khí, anh ta ghi tạc việc hảo tâm ta làm năm xưa nên mới gọi ta là ân nhân, đúng là trang hảo hán nghĩa hiệp. Nếu cậu muốn theo anh ta học quyền pháp thì cũng không có gì xấu, chỉ là chưa chắc người ta đã chịu dạy cậu thôi.” Vừa nói thế, y như rằng Đỗ Hâm xụ mặt. Anh mới cười, “Vả lại, cậu đã đi theo ta rồi cơ mà, còn học quyền pháp làm cái gì nữa? Bộ cũng định đi làm đệ tử Thanh bang chắc?”

Đỗ Hâm cười khì: “Thiếu gia, anh ta kính trọng cậu lắm! Nếu là cậu nói thì đương nhiên phải khác chứ!”

Phó Ngọc Thanh chỉ thấy lạ, “Sao lại nói thế?”

Đỗ Hâm đáp liền: “Thiếu gia, cái hôm ở vũ trường Bách Linh đó cậu không nhìn thấy anh ta, chứ ban đầu anh ta không mặc bộ kia đâu!”

Phó Ngọc Thanh chẳng hiểu sao tự dưng lại nhảy sang chuyện này, bèn ngước lên nhìn cậu, Đỗ Hâm nói tiếp: “Thiếu gia, cậu không nhớ sao? Lúc anh ta đi theo chúng ta tới nhà hát lớn Nam Kinh ấy, chẳng phải đã đổi sang một bộ áo dài trắng mới tinh tươm còn gì?”

Phó Ngọc Thanh ồ tiếng, Đỗ Hâm nháy mắt với anh, lại còn bồi thêm, “Lúc ở vũ trường Bách Linh, anh ta chỉ mặc một cái áo khoác ngắn màu xanh hơi cũ thôi, thế sao quay đi quay lại đã thay bộ khác rồi?” xong, “còn cả cái mũ dạ lông thỏ nữa chớ, anh ta cố tình mặc đồ mới rồi mới đến gặp cậu đấy!”