Mạnh Thanh vẫn đứng đó chờ anh, thấy anh xuống thì hơi bất ngờ hỏi: “Tam gia xuống nhanh vậy?”
Phó Ngọc Thanh khẽ cười: “Sao có thể để ông chủ Mạnh chờ được?”
Mạnh Thanh tức thì hơi ngượng, nghiêm túc nói: “Tôi cũng nên chờ tam gia mà.”
Nếu là lúc trước, nhất định Phó Ngọc Thanh sẽ muốn trêu hắn một chút rồi mới bằng lòng cho qua, nhưng hôm nay lại chỉ cười, không nói gì nữa.
Mạnh Thanh mở cửa xe, ngồi vào ghế sau cùng anh rồi mới bảo tài xế lái tới Di Viên.
Mạnh Thanh ngồi thẳng tắp, Phó Ngọc Thanh lại hơi mất tự nhiên, cả hai đều không nói gì, Phó Ngọc Thanh thở dài trong lòng, bèn mở miệng hỏi: “Ông chủ Mạnh đến lúc nào thế? Đợi lâu rồi đúng không?”
Mạnh Thanh vội đáp, “Mới đến một lát thôi, xe dừng chưa được bao lâu.”
Phó Ngọc Thanh ồ một tiếng, không nói gì nữa, trong xe cực kỳ yên tĩnh, Mạnh Thanh dần cảm thấy bất an, Phó Ngọc Thanh phát hiện, đang toan mở miệng thì Mạnh Thanh đột nhiên ho khẽ, giả vờ nói một cách tự nhiên: “Đúng rồi, tam gia, tôi mới lắp một cái điện thoại ở nhà. Mấy ngày nữa ngài hết bận, tôi mời ngài đi xem kịch nhé.”
Phó Ngọc Thanh cười: “Cái này rất tiện. Ông chủ Mạnh lắp sớm thì tốt quá đi?” Sau đó cảm khái: “Mấy hôm nay bận quá, một thời gian nữa, đại khái cũng bận gần như thế.”
Hai người nói mấy lời, ô tô đã đến trước cổng Di Viên, đỗ lại, chờ cổng lớn mở ra.
Di Viên ban đầu là vườn hoa tư gia của Tôn thị, nhưng trong nhà có một đứa cháu bất hiếu, bán tất cả gia nghiệp của cải đi lấy tiền, người mua bỏ ra một số tiền lớn để tân trang lại tỉ mỉ, sau đó lấy tên Di Viên khai trương đón khách, nhất thời tiếng tăm vang dội.
Đình viện chỗ này sâu, quanh co kín đáo, các khu cách xa nhau, dọc đường hoa cỏ mọc sum xuê, chung quanh sắc xanh dào dạt, vô cùng an tĩnh đẹp mắt.
Lúc hai người xuống xe, Mạnh Thanh không kìm được mà cảm khái: “Hóa ra tam gia thích những nơi thế này.” Rồi lẩm bẩm: “Tôi chưa đến đây bao giờ.”
Cứ khi nào Phó Ngọc Hoa muốn mở tiệc chiêu đãi một ít quan to khách quý là lại đến đây, nhưng thật ra anh không thích chỗ này, cảm thấy nơi đây chỉ toàn học đòi văn vẻ.
Phó Ngọc Thanh nghiêm túc nói: “Tôi không thích, ông chủ Mạnh còn không hiểu tôi sao? Tôi ưa náo nhiệt, thích dương phái*.” Lại nói: “Nếu ông chủ Mạnh thích thì tốt rồi. Chính là vì mời ngài nên tôi mới cố tình chọn chỗ này đấy.”
(*Tây dương.)
Mạnh Thanh dừng lại, ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Tam gia để tâm như vậy, làm sao tôi còn không biết xấu hổ?”
Phó Ngọc Thanh cười mà không nói.
Bởi vì lần này chỉ mời mình Mạnh Thanh, Phó Ngọc Thanh nghĩ có ít người nên đã hỏi qua Phó Ngọc Hoa, đặt trước đình Bích Lan. Người đi tới hỏi rõ ràng rồi dẫn bọn họ trên con đường vòng đi qua một hòn non bộ, trước mặt là một đầm sen nhỏ, giữa đầm có một cây cầu, ở giữa cây cầu là một cái đình, tinh xảo thanh nhã, đúng là đình Bích Lan hồi trước anh đặt.
Phó Ngọc Thanh nhìn hoa sen rải rác ở phía xa, sóng như dát vàng khẽ gợn, thầm cảm thấy không ổn, nơi này không khỏi quá kiều diễm rồi, trong lòng mắng Phó Ngọc Hoa hai câu, thầm nghĩ, đây nào phải chỗ để bàn chuyện chính sự.
Mạnh Thanh lại không biết suy nghĩ trong lòng anh, thấy cảnh sắc nơi này độc đáo thì thở dài: “Tam gia, nơi này quả thực khác các chỗ khác. Ngài hay đến đây sao?” Phó Ngọc Thanh bật cười: “Tôi không hay đến đây.” Hai người đi vào đình, cả hai chậm rãi ngồi xuống rồi anh mới nói, “Tôi thường đi đâu, ông chủ Mạnh còn không biết sao? Nhưng mà mấy ngày nay tôi hay chơi bài với các phu nhân lớn, đến cả sàn nhảy cũng không đi, quả thực là thế.”
Mạnh Thanh ồ một tiếng, nở nụ cười chua xót: “Những cái tam gia thích tôi đều không biết.”
Sau đó thở dài: “Những cái đó Hồng Hoa biết, đều là sở trường cả. Chẳng trách tam gia thích cô ấy, luôn nói lời hay về cô ấy.”
Phó Ngọc Thanh không để bụng: “Nếu cô ấy không biết thì cũng đã không cần bôn ba khắp nơi ở ngoài, ăn bát cơm này.” Liếc hắn một cái, nghiêm túc hỏi: “Ông chủ Mạnh, tôi mời ngài ăn cơm mà, ngài nhắc đến Lạc cô nương làm gì? Chẳng lẽ, là trách tôi vừa rồi không giữ lại Lạc cô nương, mời cô ấy đi cùng sao?”
Mạnh Thanh ngỡ ngàng, vội vàng phân trần, “Tam gia, tôi không có ý đấy.” Lại thoáng cười khổ, “Nếu cô đi thì tam gia cũng chỉ nói chuyện với cô ấy thôi. Khó khăn lắm tôi mới gặp được tam gia…” Còn chưa nói hết đã dừng lại, có vẻ chính hắn cũng cảm thấy lời này hơi quá, bèn vội vàng nói: “Huống hồ hôm nay vốn là có chuyện chính sự.”
Phó Ngọc Thanh đương nhiên biết hắn muốn nói gì, bảo: “Ăn đã rồi nói,” Mạnh Thanh lại lắc đầu: “Thế sao được? Đây là chuyện quan trọng của tam gia, không thể trì hoãn được.”
Phó Ngọc Thanh bèn ngồi thẳng, chờ hắn mở lời. Mạnh Thanh liếc Phó Ngọc Thanh một cái, chần chừ một lát mới nói: “Chẳng giấu tam gia, lúc tôi đi theo Lạc ngũ gia, tiền là để Hồng Hoa quản thay, tiền còn lại trong tay cũng không nhiều.”
Phó Ngọc Thanh nghĩ thầm, thì ra là thế, chẳng trách. Khi đó Mạnh Thanh bảo anh tiền sòng bạc để đem biếu, chắc là cũng đã đưa tiền chuộc cho Hồng Hoa xử lí.
Mạnh Thanh nói tiếp, “Hôm trước tam gia viết thư cho tôi, tôi đi thương lượng với Hồng Hoa ngay, muốn lấy ra đưa tam gia.” Hắn nói tới đây thì lộ vẻ khó xử, “Nào ngờ Hồng Hoa lại bảo tôi, Lạc ngũ gia mở mấy xưởng xe mới, đang thiếu chút tiền nên đã lấy tiền của tôi bù vào, phải một thời gian nữa mới lấy ra được. Cho nên tạm thời khoản lấy ra cũng không nhiều.” Dứt lời bèn lôi ra một phong bì từ trong túi, rút ra một tấm séc từ bên trong, ngượng ngùng đặt lên bàn, hỏi: “E là không đủ?”
Phó Ngọc Thanh không ngờ lời nói của hai bên lại khác nhau, lại thấy tấm séc này có đến năm vạn tệ thì hơi sửng sốt, chẳng biết hắn lấy số tiền này từ đâu.
Mạnh Thanh cho rằng anh thất vọng thì vô cùng lo lắng, vội vàng nói: “Tam gia đừng nóng, tôi sẽ nghĩ cách.”
Sao Phó Ngọc Thanh có thể nhận chỗ tiền này được, anh nghiêm nghị hỏi: “Ông chủ Mạnh, ngài lấy số tiền này ở đâu?” Nếu Mạnh Thanh mà bảo là Hồng Hoa, anh sẽ đơn giản nói toạc ra, hỏi: “Sáng nay Lạc cô nương đến tìm tôi, cô ấy bảo với tôi, tiền của ngài đều ở chỗ cổ cả. Số tiền này của ngài không hề nhỏ, rốt cuộc là từ đâu ra? Việc của tôi cũng không quan trọng, ngài không nên vì tôi mà hồ đồ.”
Mạnh Thanh rất kinh ngạc, lại bị anh gặng hỏi nên nhất thời không đỡ nổi, bèn khó xử nói: “Tam gia yên tâm, tiền này lai lịch trong sạch. Tôi sợ tam gia cần dùng tiền gấp nên đã thế chấp nhà ở ngân hàng, rút khoản này ra.”