Anh bảo vậy, thật ra cũng không phải nói dối.
Trong mấy người cùng chơi bài có bà Tưởng, chồng bà là cổ đông lớn của công ty điện khí Phố Đông, con gái thứ hai theo học ở trường giáo hội, có lần gặp trên đường đã tán gẫu một hồi, sau đó còn cùng ăn một bữa cơm. Về sau mọi người đều biết, suốt ngày trêu chọc anh, hỏi anh bao giờ lấy vợ. Anh đáp nghiêm túc, anh cả tôi còn chưa lấy vợ đâu, sao tôi lại lấy vợ trước được?
Nhưng thật ra anh cả cũng coi như có vợ rồi. Anh nói lời này cũng chỉ lừa được người ngoài mà thôi.
Trương Đình ngập ngừng vâng.
Phó Ngọc Thanh mang tâm sự nặng nề đi lên tầng, nghĩ tới nghĩ lui, chưa rửa mặt mà lại ngồi xuống viết hai bức thư. Một bức viết cho Hà Ưng Mẫn đang ở Thiên Tân, bảo hắn mau mau về.
Một bức viết cho Mạnh Thanh, lấy cớ mở công ty mậu dịch, mời hắn làm cổ đông. Lúc trước Mạnh Thanh còn muốn trả khoản tiền chuộc kia cho anh, anh kiểu gì cũng không cần, Mạnh Thanh cũng không hề miễn cưỡng, bảo sẽ bỏ tiền của anh vào sòng bạc, hàng tháng rút tiền biếu. Tuy nói thế, nhưng làm sao anh có thể thoải mái nhận tiền của Mạnh Thanh hàng tháng được? Trái lại có thể dùng chuyện công ty mậu dịch. Trong thư anh viết tài chính công ty đang thiếu, không tiện mượn người trong nhà, lại giải thích nếu thua lỗ, thì đấy là mượn tiền, còn nếu thu lợi, đấy là đầu tư. Mạnh Thanh là người trượng nghĩa, chuyện tiền nong tuyệt đối không bủn xỉn, thấy thư của anh, đương nhiên sẽ nói với anh, cho dù được hay mất đều sẽ là đầu tư. Sau này có thể quang minh chính đại đưa tiền hoa hồng cho hắn.
Phó Ngọc Thanh sợ hắn nhìn ra nỗi lòng của mình, trong thư viết vô cùng lưu loát, cứ như thật sự thiếu tiền vậy. Viết vèo cái hai trang giấy, đơn giản bảo hắn cẩn thận suy xét. Ba ngày sau, anh sẽ mở tiệc ở Di Viên, mong được gặp lại. Viết đến dòng cuối, ngòi bút lại hơi do dự, cứ như mấy ngày nay cố tình tránh né là bởi vì da mặt mỏng, ngại không dám gặp mặt mượn tiền vậy.
Anh thở dài, nghĩ bụng, hiểu lầm thì hiểu lầm. Ngồi nhìn nét mực một lúc, nghĩ nghĩ, rồi lại viết thêm một bức thư cho Lạc Hồng Hoa, vẫn dùng cớ công ty mậu dịch, viết về vụ kho hàng bị mất trộm lần trước, than thở một hồi rồi dò hỏi nàng chuyện thuê bến tàu và kho hàng.
Giờ anh không thể tùy tiện đi gặp Lạc Hồng Hoa nữa nên đành phải viết thư. Ba lá thư này viết xong xuôi, cuối cùng mới có thể tạm đi ngủ.
Ban đêm lại ngủ không ngon. Mơ mơ màng màng, chẳng biết thế nào mà lại mơ đến bên Mai Viên, hình như là lúc Mạnh Thanh rời Thượng Hải đi Thường Châu. Anh ngồi trên xe kéo, suốt đường chỉ thấy lạnh, bốn phía độc một màu tối đen, không nhìn thấy đường, dường như đang đi trên một con đường không có điểm cuối.
Trên đường hình như chỉ có một mình anh, trong sự tĩnh mịch mang theo hơi lạnh, lòng anh rối bời, tự hỏi sao mãi vẫn chưa tới? Lại nghĩ, hóa ra Mạnh Thanh bực mình thật, sao lại trốn xa như thế, tìm đâu cũng không thấy? Nhưng đường vẫn trải dài, mãi mà chưa đến, anh bắt đầu nổi giận, nghĩ, chuyến này mà không gặp thì sau này khỏi cần gặp hắn nữa. Sao lại cãi nhau lớn thế chứ, chẳng lẽ mình không thể làm bạn với hắn nữa sao?
Ở trong mơ thế mà nổi giận, sau khi tỉnh dậy mới biết là mơ, ngồi ở đó thấy buồn cười, cảm thấy giấc mơ này thật hoang đường. Lại có chút thương tâm mà nghĩ, từ bao giờ anh lại nổi lên cái ý niệm này?
Phó Ngọc Thanh còn nhớ rõ lúc ở bên Mai Viên, anh lấy men say hôn Mạnh Thanh, lúc ấy người kia nổi giận, nếu không phải vì anh giả vờ say, còn chẳng biết sẽ hòa giải thế nào.
Chẳng lẽ là vì anh gọi tên Lục Thiếu Kỳ sao? Anh nhớ rõ lúc ấy Mạnh Thanh cực kỳ tức giận, thật sự có chút dọa người.
Hiện giờ lại chẳng nhớ nổi. Anh một lòng muốn cắt đứt ý niệm của Mạnh Thanh, đương nhiên không thể lại lấy những lời này để trêu người.
Phó Ngọc Thanh thất thần suy nghĩ như vậy một hồi lâu, rốt cuộc cảm thấy giọng hơi khàn, nhìn đến tấm rèm bị gió khẽ vén lên, mới biết hóa ra cửa sổ đóng không chặt, nửa đêm gió lùa vào, bèn vội vàng bảo mợ Vương đun trà gừng cho uống.
Bởi vì chuyện này, ngày hôm sau vẫn đến Lợi Hoa. Anh bạn học của anh quả nhiên lại tới hỏi thăm buổi chiều, Trương Đình gọi điện thoại tới Lợi Hoa, thế là anh về nhà.
Anh bạn học này của anh tên là Lưu Tử Dân, đi du học nhiều năm, là tiến sĩ Hóa học, giờ muốn sống ở Thượng Hải, lại nghe nói Phó gia mở công ty ở Thượng Hải nên muốn đến nhờ anh giúp đỡ. Lợi Hoa đã thuê một vị tiến sĩ du học trả lương cao, Phó Ngọc Thanh không giúp được hắn cái gì, chỉ hàn huyên cùng hắn một hồi, cảm thấy người này nhìn xa trông rộng, rất có kiến giải, thế là vô cùng hào hứng, lại nghe bảo hắn và vợ con muốn thuê một căn chung cư nhỏ, bèn viết một tờ séc, nói: “Đây coi như là tiền lương tớ trả trước.” Lưu Tử Dân không ngờ anh sẽ khẳng khái như vậy, thấy tiền lương rất hào phóng thì trong lòng cảm kích vô cùng, ngay ngày hôm sau đã đi tìm nhà, muốn ở gần Lợi Hoa một chút.
Phó Ngọc Thanh mời Tử Dân làm cố vấn cho công ty mậu dịch, sau khi bàn qua với Phó Ngọc Hoa thì Phó Ngọc Hoa lại thấy anh tùy tiện quá. Bởi vì tiến sĩ khó kiếm, Lợi Hoa trả lương cực cao, bèn bảo, đừng gặp cậu ta vội, xem tình hình thế nào rồi nói. Ý là muốn xem vị tiến sĩ kia của Lợi Hoa quyết định thế nào, Phó Ngọc Thanh vẫn đưa tiền lương của công ty mậu dịch cho Tử Dân như cũ.
Tử Dân cho rằng anh muốn giúp đỡ hắn, kiên quyết không chịu nhận. Vừa lúc Phó Ngọ Thanh nghe tin người Nhật mở xưởng đường ở Thượng Hải, anh giật mình, hỏi luôn ý Tử Dân, Tử Dân vỗ tay nói: “Cái này làm được!” Trong lòng anh ngay tức thì có chủ ý, bảo Tử Dân thu tập thông tin, chuẩn bị sẵn sàng. Tử Dân bận bù đầu, không đề cập đến chuyện tiền lương nữa.
Bận rộn như thế, đảo mắt cái đã đến ngày hẹn cùng Mạnh Thanh.