Mạnh Thanh thấy sắc mặt anh khó coi, biểu tình mờ mịt, tưởng là bị chính mình dọa sợ thì vô cùng hối hận, bèn vội vàng phân bua: “Tam gia, vừa rồi tôi nóng vội nên nói quá, ngài tuyệt đối đừng để trong lòng.” Bảo tiếp, “Đám tống tiền đó chắc cũng không nghĩ đến tam gia ngài đâu. Sau này ngài nhất định đừng qua lại với Trịnh Linh Lệ. Cho dù cô gái kia thật sự có điều bất thường, có tôi ở đây, dù là ai cũng sẽ không dám nói ngài có dính dáng đến Cộng sản.”
Mạnh Thanh đứng rất gần anh, chẳng biết có phải là vì vừa mới uống rượu hay không, Phó Ngọc Thanh chỉ cảm thấy sức nóng trên người hắn quá lấn át, cực kỳ xấu hổ, lại không tiện lui về đằng sau, đành ngồi xuống, cầm chén rượu trong tay, không dám nhìn hắn mà cúi đầu tự giễu, “Ông chủ Mạnh đừng cười tôi, tôi rất nhát gan.” Lại nói, “Chuyện tối qua, thật sự tôi sợ không ít đâu. May mà ông chủ Mạnh đến cứu tôi, không thì…”
Mạnh Thanh cũng ngồi xuống, lắc đầu cười: “Sao tôi lại cười tam gia được? Đến cả tôi cũng sợ lắm mà.” Rồi bảo: “Tam gia, nếu ngài không chê thì đến chỗ tôi ở mấy hôm đi.”
Mắt hắn nhìn Phó Ngọc Thanh không rời, Phó Ngọc Thanh chỉ cảm thấy suy đoán trong lòng đã có bảy tám phần là thật, nào còn dám đến chỗ hắn nữa, nhưng lại không thể không nhìn hắn, cười khổ nói: “Tôi cũng đang nghĩ thế. Nhà của ông chủ Mạnh bên Mai Viên, tôi còn chưa đến đủ đâu.”
Mạnh Thanh ngay tức thì phấn chấn hẳn, rồi lại hơi ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Thế tam gia đến Mai Viên đi. Tôi đi cùng tam gia, ở lại đó mấy hôm.” Sau đó lầm bầm, “Dạo này tam gia bận quá, gầy mất rồi, nhân cơ hội này phải tĩnh dưỡng cho tốt.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn như thế thì đáy lòng run lên, không khỏi nhớ tới Lục Thiếu Kỳ, bỗng vô cớ sợ hãi mà nghĩ, hắn nghiêm túc như vậy, mình đã sớm biết không nên chọc vào. Nhớ về hồi hai người còn qua lại, trong lòng vô cùng hối hận, rồi lại tự giận mình.
Anh tỏ vẻ khó xử: “Thật ra tôi muốn đi, nhưng vướng chuyện làm ăn trong nhà.” Anh sợ Mạnh Thanh lại hỏi, vừa nghĩ tới bèn nói ngay: “Ông chủ Mạnh, không phải tôi nói ngài, ngài thật sự không nên nói chuyện với Lạc cô nương như vậy.”
Mạnh Thanh không biết vì sao anh lại nhắc đến Lạc Hồng Hoa, ngay tức thì hơi không vui, nhưng không nói gì.
“Cô ấy là phụ nữ, muốn giữ thể diện, trọng nhân tình, chuyện này vốn dĩ sẽ không dễ dàng. Nếu cô ấy xấu hổ, sao còn có thể đến hỏi tôi tung tích Trịnh Linh Lệ đây, người khác lại tới nhờ vả cổ thì cổ biết làm sao bây giờ?” Phó Ngọc Thanh hơi dừng lại rồi nói: “Cô ấu không thích tôi, nhưng ngoài mặt vẫn phải thân thiết với tôi, ngoài miệng vẫn phải khen tôi, không đắc tội tôi được. Nhưng có khi trong lòng cô ấy còn đang mắng tôi đấy, nói tôi lợi dụng con gái, vào trại giam lại chỉ lo chính mình thoát thân, an nguy người bên cạnh thì không thèm hỏi một tiếng,” mặt Mạnh Thanh tối sầm lại, vừa muốn mở miệng, Phó Ngọc Thanh đã nâng tay ngăn hắn lại, “ông chủ Mạnh, ngài để tôi nói hết đã, chờ tôi nói. Có điều ngài nghe xong cũng đừng giận.”
Mạnh Thanh chần chừ giây lát rồi cười: “Tam gia có chuyện thì cứ yên tâm mà nói, sao tôi lại giận ngài được.”
Phó Ngọc Thanh thở dài trong lòng, tiếp tục, “Ông chủ Mạnh, lẽ nào ngài chưa từng nghĩ, tôi với cô ấy mới quen nhau có mấy ngày sao? Cô ấy chu đáo như vậy, thân thiết như vậy với tôi, còn ngài đã quen cổ bao lâu rồi, tình cảm phải thế nào chứ? Lạc cô nương sao lại giận ngài được? Ông chủ Mạnh, mấy lời kia của ngài làm tổn thương cô, cô ấy để ý thật đấy, cho nên mới đùng đùng nổi giận, ngài còn không nhìn ra hay sao?”
Mạnh Thanh hơi sửng sốt, ồ một tiếng. Phó Ngọc Thanh thấy hắn nửa câu cũng không nói, trong lòng sốt ruột, hơi sợ hắn lại nói lời gì không hay, bèn bảo ngay: “Ông chủ Mạnh, theo tôi thấy, Lạc cô nương cô ấy, sợ là thích ngài đấy.”
Mạnh Thanh biến sắc, đang định mở miệng thì Phó Ngọc Thanh ngăn hắn lại: “Ông chủ Mạnh, ngài ngẫm lại lời tôi nói đi, có phải nên đi xin lỗi cổ hay không?”
Trong lòng Phó Ngọc Thanh thấp thỏm, Mặc Thanh lại cực kỳ im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Tam gia, ngài nghĩ nhiều rồi. Hồng Hoa là con gái của Lạc ngũ gia, tôi chiếu cố cô ấy, thứ nhất là vì ân tình của Lạc ngũ gia, thứ hai là vì tuổi cô ấy còn nhỏ, tôi lại không có người thân, cho nên mới coi cô như em gái.” Phó Ngọc Thanh bị hắn chọc đến mức suýt nữa nổi cáu, nghĩ bụng, loại lời này anh giữ trong lòng cũng được, mọi người đều rõ, sao còn phải nói ra làm gì? Còn muốn mở miệng khuyên tiếp thì Mạnh Thanh lại nói: “Tam gia, ngài yên tâm, tôi giận cô ây cũng không phải vì tam gia, mấy bữa nữa là cổ lại bình thường ngay thôi, ngài đừng cảm thấy áy náy.” Hắn rót một chén rượu, một hơi uống cạn rồi mới cười nói, “Vừa rồi tôi giận, là giận cổ chứ không phải tam gia. Lần trước tôi giận, cũng không phải giận tam gia, là tôi giận chính mình. Không liên quan gì đến tam gia hết, tam gia tuyệt đối đừng để trong lòng…” Hốc mắt hắn đỏ ửng, khẽ nói, “Lần trước đều là do tôi không phải. Tam gia muốn gặp ai, muốn nói chuyện với ai, tôi không nên quản, là tôi quá đáng. Tôi nổi nóng với tam gia, quay đi chạy mất luôn, nếu là người khác kiểu gì cũng sẽ giận tôi, chỉ là tính tình tam gia quá tốt. Tam gia đến tìm tôi mấy lần, tôi lại tránh mất tăm, chạy đến cả Thường Châu, báo hại tam gia sinh bệnh. Sau đó tam gia giận tôi, tôi đều biết hết. Tam gia, đây đều là tôi sai, ngài đừng vì tôi mà xa cách cô ấy, cũng tuyệt đối đừng cố kỵ như thế, tôi nhìn mà trong lòng rất khó chịu, tôi thật sự không có cái ý kia với cô ấy đâu.” Hắn cầm tay Phó Ngọc Thanh, thề thốt, “Tam gia, ngài yên tâm, Mạnh Thanh tôi sẽ không vì một cô gái mà trở mặt với tam gia đâu, tôi không phải người như vậy!”
Phó Ngọc Thanh bị hắn nắm lấy tay, chỉ cảm thấy cổ tay nóng như lửa đốt, chọc đến cả người anh cũng nóng lên, sau đó nghe hắn luống cuống giải thích một lúc lâu, thấy hắn còn muốn uống, bèn vội vàng đoạt lấy chai rượu trong tay hắn, ước lượng thử thì thấy rỗng tuếch, nhớ ra mới vừa rồi lúc mình đang nói chuyện cùng Lạc Hồng Hoa, người này chỉ im lặng uống, trong lòng ngay tức thì rất hụt hẫng, phảng phất như bốc lửa, lại phảng phất như rơi vào vũng lầy, vô cùng hoảng loạn, chưa từng cảm thấy thế này bao giờ.
Mạnh Thanh thấy sắc mặt anh lúc hồng lúc trắng, sợ anh khó xử, bèn nói, “Tam gia, tôi biết ngài có ý tốt, ngài cũng không cần phải suy đoán, lòng tôi có người, nhưng không phải Hồng Hoa. Hồng Hoa rất đẹp, tam gia thích nàng, tôi cũng không còn gì để nói. Nếu tam gia nguyện ý ở bên cô ấy, tôi sẽ thay ngài đến nói chuyện với Lạc ngũ gia. Chỉ cần tam gia thích, chuyện này đều không là gì.”
Phó Ngọc Thanh nghe ra vẻ chua xót trong giọng hắn thì lòng chùng xuống, bèn nói: “Ông chủ Mạnh, đừng nói vậy. Vốn hai chúng ta đều đã hiểu nhầm nhau, đã thế rồi, về sau đừng nhắc lại nữa. Sau này Lạc cô nương tìm được bạn đời, có khi chúng ta lại có thể lôi chuyện này ra đùa đấy.”
Mạnh Thanh hơi bất ngờ, nhìn anh một lát, cuối cùng cũng lộ ra ý cười mà nói, được.
Phó Ngọc Thanh đi xuống lầu cùng hắn, vừa rồi bữa cơm ăn quá loạn, hai người dường như đều không còn lời gì để nói, thành ra có chút xấu hổ. Phó Ngọc Thanh sốt ruột, bèn hỏi: “Đúng rồi, tôi nghe thấy cô ấy gọi anh là Mạnh A Sinh, đấy là sao vậy?”
Mạnh Thanh ngượng ngùng đáp: “Đấy là tên của tôi hồi còn ở quê, sau đó mới sửa lại. Cổ hay mắng, lúc mắng tôi đều gọi như thế, rất khó nghe.”
Phó Ngọc Thanh nở nụ cười, lẩm bẩm hai lần: “A Sinh, A Sinh.” Bèn nói, “Sao lại khó nghe, tôi thấy dễ nghe mà, thuận miệng hơn gọi ông chủ Mạnh nhiều.”
Mạnh Thanh đang đi nhanh hơn anh một chút thì bỗng đứng lại, quay đầu nhìn anh, đáy mắt mang theo chút men say, cười nói: “Sao nghe tam gia gọi, hình như lại dễ nghe hơn rất nhiều nhỉ?”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn vui, trong lòng chợt động, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nhớ tới đủ thứ chuyện vừa rồi, đành cố dằn xuống.
Mạnh Thanh còn muốn đưa anh về, anh lấy cớ muốn đến công ty, Mạnh Thanh vẫn không yên tâm mà muốn đưa anh đi. Anh bèn cười: “Có anh cả tôi ở đó, đừng lo.”
Lúc này Mạnh Thanh mới từ bỏ.
Anh ngồi lên xe kéo, phu xe đánh xe đi, anh quay đầu, Mạnh Thanh đang đứng ở đó nhìn theo anh, thấy anh quay đầu lại thì cười tươi.
Trong lòng anh lúc này đã hạ quyết tâm, muốn từ từ xa cách người này, tránh cho sau này gặp phải chuyện gì khó dứt bỏ. Có vết xe đổ của Lục Thiếu Kỳ rồi, anh cảm thấy mình cũng không phải đang quá cố kỵ.
Nhưng khi bốn mắt nhìn nhau với Mạnh Thanh, hai người từ biệt, trong lòng anh lại chợt thấy khó chịu.
Anh miễn cưỡng nở nụ cười, gật đầu, sau đó mới ngồi vào xe, nhắm mắt lại.