Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 45




Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn sẽ thề nghiêm trọng tới vậy, đến lúc hoàn hồn muốn ngăn lại thì đã muộn mất rồi.

Anh hối hận quá đỗi, sao mới vừa rồi còn đang bực dọc mà chưa chi đã bay biến là thế nào, anh vội vàng nói: “Ông chủ Mạnh, ngài nói thế là xem nhẹ tôi rồi! Vợ bạn sao dám khinh? Chẳng nhẽ đến điều đó mà Phó Ngọc Thanh tôi còn không hiểu ư?”

Mạnh Thanh toan mở miệng, Phó Ngọc Thanh lại ngăn hắn lại, nghiêm túc nói: “Cô Lạc rất tốt, nhưng tôi không có cái ý ấy với cô ấy,” nói đến đây anh nở một nụ cười, không để tâm đến chuyện này nữa mà quay sang rầu rĩ: “mấy chuyện bê tha mất mặt của tôi ông chủ Mạnh đã chứng kiến tận mắt rồi. Người khác thì thôi cũng đành, nhưng nếu cả ông chủ Mạnh cũng bảo tôi thích Hồng Hoa thì oan cho tôi quá. Tôi nào có suy nghĩ đấy đâu?”

Mạnh Thanh nghe câu đầu thì vui hẳn, đáy mắt cũng có hồn hơn rất nhiều, có điều nghe nốt câu sau thì tự dưng lại im lặng, mặt mày cũng có vẻ hơi xanh xao, khó coi vô cùng. Phó Ngọc Thanh chẳng biết mình vừa nói sai cái gì nữa, liệu có phải chuyện giữa anh với Lục công tử quá lố bịch nên Mạnh Thanh nhớ lại mới khó chịu ra mặt như vậy chăng.

Mạnh Thanh không nói gì, bầu không khí tức thì trở nên gượng gạo. Có lẽ hắn cũng nhận ra, đành cười gượng: “Mạnh Thanh đang nói thật, nếu tam gia thích Hồng Hoa thì cũng không sao. Tôi với Hồng Hoa giống như anh em vậy, nếu tam gia thích, cần tôi giúp đỡ… thì kỳ thực cũng không phải không thể. Tóm lại xin tam gia đừng nghĩ nhiều, hôm trước là tôi khiếm nhã, tôi…” đến đây thì hắn mắc họng một lúc lâu, rồi cuối cùng đành dừng luôn lại ở đó, biểu cảm vô cùng chật vật.

Vừa rồi Mạnh Thanh thề trịnh trọng như thế là đủ để thấy sự chân thành của hắn rồi, tuy Phó Ngọc Thanh không tin khi hắn bảo mình với Lạc Hồng Hoa giống anh em, song cũng không tức giận mà chỉ còn băn khoăn, anh tự nhủ, đừng vì mình mà hai người bọn họ phải xa cách nhé. Rồi anh lại nghĩ, chắc là có việc thật nên mới đi Thường Châu, tuy trong lòng vẫn còn chút ngờ vực, nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa.

Phó Ngọc Thanh đáp, “Cũng là tại tôi nữa. Tôi thực sự không nên đùa với ngài như vậy, ông chủ Mạnh rộng lượng thật đấy, chắc ngài không giận tôi đâu nhỉ, chứ không thì có khi vừa thấy mặt tôi đã quay đi luôn rồi ấy chứ.”

Mặt Mạnh Thanh căng lên đỏ bừng, hắn vội vàng nói: “Tam gia, hôm đó nói thật tôi… tôi cũng không biết sao lại thế nữa, tôi thấy ngại quá chừng, tôi không nên xen vào chuyện của tam gia, tam gia muốn làm gì cũng nào có đến lượt tôi nói ra nói vào? Tôi…” hắn nói năng loạn xị ngậu mất một lúc, Phó Ngọc Thanh không nghe nổi nữa, mới vội cười cắt ngang hắn: “ngài về sao không đến tìm tôi? Quanh co lòng vòng tìm Hà Ưng Mẫn làm gì?”

Bị anh chọc một cú không nương tay, Mạnh Thanh đành phải ngượng ngùng thừa nhận: “Tôi nghe nói mấy hôm nay ngài Hà hay đi xem hí với tam gia nên mới đi tìm anh ta.”

Phó Ngọc Thanh vừa buồn cười vừa giận, nghĩ bụng, không muốn trở mặt với mình, cũng đã quay về Thượng Hải rồi, thế mà còn không đi tìm mình? Mặc dù không biết chỗ mình ở thì vẫn có thể đến nhà Phó hỏi mà, sao còn phải bắc cầu qua Hà Ưng Mẫn làm gì. Ai không biết còn tưởng hai chúng ta to tiếng banh chành luôn rồi đấy.

Song thấy vẻ mặt bồn chồn của hắn, người thì cứng đờ không động đậy như một cây cung đã kéo căng, chỉ biết nhìn mình thì lòng anh mềm nhũn ra, đành nói, “Giờ tôi dọn ra khỏi nhà rồi. Lúc nào ông chủ Mạnh rảnh có thể qua chơi.” Thấy hắn phảng phất thở một hơi nhẹ nhõm, anh không nhịn được lên cơn xấu tính, bèn nói rất ư nghiêm túc, “Chỗ đó của tôi không yên tĩnh bằng bên Mai Viên Đầu nhưng mà gần hơn đấy. Sau này ông chủ Mạnh muốn trốn ai thì đến chỗ tôi mà trốn, không việc gì phải cất công chạy đến tận Thường Châu đâu.”

Nghe câu đó, Mạnh Thanh xoắn xuýt lên, song thấy điệu cười rõ là châm chọc của anh thì mới biết anh đang nói đùa thôi, hắn thở dài: “Tam gia lại trêu tôi rồi!” rồi hắn nói bình tĩnh, “tam gia không khách sáo với tôi nữa là không giận tôi thật.”

Phó Ngọc Thanh cũng cười, nghĩ thầm, hóa ra hắn biết hết. Chút cảm xúc kỳ lạ bỗng gợn lên trong lòng anh, chỉ là anh không gọi tên ra được.

Anh nói: “Tôi còn sợ mình chọc giận ông chủ Mạnh ấy chứ,” đoạn hỏi, “thật ra hôm nay không có hí võ đâu, ông chủ Mạnh vẫn muốn xem cùng tôi hả?”

Mạnh Thanh cười chân thành: “Miễn là tam gia không thấy Mạnh Thanh tẻ nhạt thì Mạnh Thanh sẽ xem cùng tam gia.”

Phó Ngọc Thanh cười như không cười liếc hắn một cái, thầm nghĩ, câu đó mà là người khác nói thì e anh sẽ không nhịn được trêu một trận rồi mới bằng lòng cho qua đấy. Nếu không phải mình đích thân thử rồi thì sợ bây giờ dễ hiểu lầm lắm.

Nhưng tên đầu gỗ trước mặt đây nói ra câu ấy, e đều là xuất phát từ tấm chân tâm, vì ân nghĩa chứ chẳng phải vì có ý đồ gì với anh.

Sau khi hí hết thì đã muộn, Phó Ngọc Thanh đang cảm thấy phấn khởi, bèn hỏi Mạnh Thanh đêm có muốn đi vũ trường không. Mạnh Thanh tần ngần chốc lát mới đáp: “Tam gia, thật ra tôi đi Thường Châu là vì có việc quan trọng. Giờ về Thượng Hải cũng không được rỗi rãi cho lắm, có một số việc cần phải chuẩn bị, để bao giờ xong đợt này, tam gia muốn đi đâu, Mạnh Thanh chắc chắn sẽ đi cùng.”

Phó Ngọc Thanh liếc hắn một cái, thấy hắn không giống đang nói dối thì mới nghĩ nghĩ, đoạn đáp: “Được thôi, ngài lo chuyện của ngài đi, đừng làm bê trễ công việc của mình.”

Có vẻ Mạnh Thanh còn muốn phân trần tiếp, Phó Ngọc Thanh mới cười: “Chẳng lẽ tôi lại nhỏ nhen đến vậy à? Ngài bận việc mà, lúc nào rảnh lại gặp là được.”

Thế là hai người từ biệt trước cổng nhà hát.

Chẳng ngờ sau lần chia tay này, lần kế tiếp cả hai gặp nhau lại là nửa tháng sau ở cục cảnh sát.