Phó Ngọc Thanh đau cả đầu: “Đi nhanh về nhanh là được rồi, còn chê ta chưa đủ mệt đầu đấy à?”
Đỗ Hâm thấy anh nằm kềnh xuống thì rốt cuộc mới lòng không cam tình không nguyện cầm thư đi ra.
Diệp Thúy Văn ra ngoài đánh bài cùng các phu nhân cả đêm, ngủ đến giữa trưa mới dậy, nghe chị Lục bảo Phó Ngọc Thanh bị ốm thì lấy làm kinh hãi, đến cả canh nấm tuyết cũng không buồn uống mà vội qua thăm anh luôn.
Phó Ngọc Thanh nằm mà người cứ khó chịu, mơ mơ màng màng ngủ không sâu. Diệp Thúy Văn khẽ hỏi han anh đôi câu rồi tự mình xuống bếp đun cho anh một bát canh quế, đút cho anh, anh uống xong thì thấy cả người nóng lên, không giống cái kiểu nóng hừng hực lúc trước. Diệp Thúy Văn dém chăn cẩn thận cho anh rồi ngồi ở mép giường nhìn anh, dịu dàng nói: “Ra mồ hôi được là tốt rồi.”
Ngón tay mát rượi của mợ đắp trên trán anh, anh thấy dễ chịu vô cùng. Lúc ốm có người quen ngồi bên cạnh, cho dù không nói lời nào cũng khiến anh thấy an tâm hơn bao nhiêu, chỉ là rốt cuộc tâm tình vẫn kém, anh bèn cựa quậy: “Thôi mợ về đi, đừng ở chỗ con nữa.”
Diệp Thúy Văn không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi cạnh anh, thấy anh rũ mắt thiu thiu ngủ thì rốt cuộc mới thở dài.
Buổi tối lúc ăn cơm Phó Ngọc Thanh cũng chưa dậy. Phó Cảnh Viên biết anh bị ốm, bèn hỏi Đỗ Hâm có phải lúc ở Nam Kinh anh cũng dễ ốm thế này không, Đỗ Hâm vội vàng phân bua: “Không đâu không đâu ạ, lúc ở Nam Kinh, cậu chạy ở bến tàu cả một ngày cũng không ốm.” Cậu chàng nói như thật, mà kỳ thực Phó Ngọc Thanh có bận thì cũng chỉ ở bến tàu cùng lắm nửa ngày thôi.
Phó Cảnh Viên đời nào tin cậu chứ, ông không hài lòng chút nào ráo, đã vậy còn nhớ tới chuyện Lục công tử, thành thử lửa giận lại bùng lên, mắng: “Nói chung là nó không nên thân, suốt ngày quậy phá gây tai gây tiếng! Nếu đầu óc mà tử tế thì cơ thể làm sao thành thế này được?” ông đã nói vậy thì Đỗ Hâm chẳng dám ho he gì nữa, nhưng Phó Ngọc Hoa lại không nghe nổi: “em nó cũng vất vả mà. Hôm qua bận vụ kho hàng nguyên cả ngày, hôm nay lại đi gặp hội đồng quản trị cùng con.” Rồi anh quay sang hỏi Đỗ Hâm, “Trời sắp lạnh rồi mà ta thấy tủ quần áo của nó toàn đồ mỏng không, sao cậu cũng chẳng kiếm ai may đồ vậy?”
Đỗ Hâm đáp vội: “Chú Cảnh đã gửi quần áo với vật dụng hàng ngày của thiếu gia tới đây rồi ạ, vừa mới đến xong, còn đang tính hôm nào trời quang mang ra phơi thì kết quả thiếu gia lại bị ốm…”
Phó Cảnh Viên nguýt cậu một cái, Đỗ Hâm không dám nói nữa.
Phó Cảnh Viên tức mình mắng Phó Ngọc Hoa, “Anh còn nói đỡ cho nó à? Giờ nó thành như thế, quá nửa là tại anh chứ tại ai. Nhà người ta anh cả như cha, anh thì ngược đời, chỉ biết dung túng nó thôi, cứ nuông chiều nó cho lắm vào giờ xem thế nào kìa!”
Phó Ngọc Hoa thấy ông giận thật, cũng chẳng biết là vì nguyên cớ gì nữa, không dám tùy tiện thanh minh mà chỉ đành cung kính đứng sang bên nghe.
Đỗ hâm đã bó tay, cũng chỉ rũ đầu một bên ăn mắng, dù vậy đến tận lúc cậu vào phòng Phó Ngọc Thanh, Phó Ngọc Thanh vẫn chưa tỉnh.
Chị Lục bảo là đã ra mồ hôi, chắc là sắp khỏi rồi, nỗi lòng nặng nề của Đỗ Hâm cuối cùng cũng thả lỏng. Thật ra Phó Ngọc Thanh rất hiếm khi ốm, cậu còn sợ lần này bệnh tình thiếu gia hung hiểm, may mà không nghiêm trọng đến thế.
Nửa đêm Phó Ngọc Thanh tỉnh giấc, quả nhiên đã đỡ hơn rất nhiều, Đỗ Hâm nửa mê nửa tỉnh, túc trực bên anh đó giờ, thấy anh tỉnh, ánh mắt cũng trong hơn rất nhiều thì bèn vội vàng xuống bếp đun canh nóng mang lên cho anh ăn.
Phó Ngọc Thanh cũng đói, nhưng canh Đỗ Hâm bưng tới anh lại không ăn, nhất định phải lau mặt súc miệng trước đã. Đỗ Hâm đành phải đi đun nước, vắt khăn nóng lau mặt lau tay cho anh rồi súc miệng, xong xuôi Phó Ngọc Thanh mới bê bát lên ăn.
Vừa mới ăn một hớp thì bỗng nhớ ra chuyện anh dặn cậu trước khi ngủ, bèn hỏi: “Đưa thư chưa?”
Mặt Đỗ Hâm lộ vẻ khó xử, Phó Ngọc Thanh cau mày nhìn cậu một lát rồi chợt đặt bát xuống, hỏi: “Sao? Chưa đưa à?”
Đỗ Hâm trông anh nhất quyết gặng hỏi đến cùng rồi, đành nói: “Thiếu gia, cậu ăn xong đi rồi tôi nói cho cậu nghe được không?”
Phó Ngọc Thanh không khỏi lấy làm lạ: “Làm sao? Hai câu không nói hết được à?” thoáng ngưng, anh lại bảo: “đơn giản là gặp không, thư đưa chưa, chưa đưa thì ta cũng có trách cậu đâu.”
Đỗ Hâm hết cách, đành lấy hết dũng khí nói: “Thiếu gia, tôi nói cậu đừng giận nhé, tôi nghe người ở Vinh Sinh bảo ông chủ Mạnh không ở Thượng Hải.”
Phó Ngọc Thanh hơi ngớ ra, ngỡ ngàng hỏi ngược lại: “Cậu bảo gì cơ?”
Đỗ Hâm cuống cuồng nói: “Tôi hỏi rồi, bọn họ đều bảo không biết, chỉ bảo mỗi là không ở Thượng Hải, đi chỗ khác rồi thôi. Thấy nói hình như còn xin nghỉ mấy ngày ở sòng bạc nữa.”
Phó Ngọc Thanh hoàn toàn không nghĩ lại nghe được tin như vậy, im im hồi lâu mới hỏi tiếp, “Thế thư đâu, đưa chưa?” nói xong mới cảm thấy mình hỏi gì mà buồn cười thế, người có ở Thượng Hải đâu mà còn hỏi thư đưa chưa, ý gì đây?
Đỗ Hâm lí nhí: “Chưa, tôi không gặp cô Lạc,” Phó Ngọc Thanh nghĩ nghĩ mãi mới nhận ra, nàng bảo nàng ở sòng bạc Vinh Sinh vào ngày lẻ cơ mà, anh cũng ốm đến mụ cả đầu rồi mới bảo Đỗ Hâm đi tìm Lạc cô nương ngày hôm nay, dĩ nhiên là sẽ không gặp được người ta rồi.
Có điều, vừa nghĩ tới chuyện hóa ra Mạnh Thanh đã sớm không còn ở Thượng Hải là một cơn giận lại bỗng tuôn trào trong anh, chẳng hiểu sao vừa giận mà lại cũng vừa buồn, bụng bảo dạ thế mà hồi đó mình còn muốn kết bạn với tên này cơ đấy, đúng là nực cười.
Không dưng Đỗ Hâm lại hỏi, “Vậy ngày mai tôi lại đi đưa nha?”
Phó Ngọc Thanh cười: “Lấy thư ra đây.”
Đỗ Hâm không biết để làm gì, lấy thư ra đưa cho anh, Phó Ngọc Thanh ba nhát xé tả tơi phong thư, cục cằn buông câu: “Còn đưa cái gì nữa? Không đưa, vứt.”