Đỗ Hâm thấy anh nổi giận thật nên không dám lắm mồm nữa.
Phó Ngọc Thanh chờ cậu cả đêm nên giờ đầu đã hơi váng vất, đã thế còn thấy khó chịu nên cũng không nhiều lời mà đi ngủ sớm luôn. Đỗ Hâm đi một mạch đến Mai Viên Đầu rồi lại về mà chẳng thu hoạch được gì, mệt bã chã rã rời, cũng chẳng nghĩ nhiều nữa đi ngủ luôn.
Nào ngờ sáng sớm hôm sau, Phó Ngọc Thanh đổ bệnh, cả người nặng như chì, nằm trên giường không dậy nổi.
Đỗ Hâm thấy mặt anh đỏ hây, bèn cuống cuồng đưa tay sờ thử, kinh hãi kêu lên: “Thiếu gia, sợ là hôm qua cậu không cẩn thận bị cảm lạnh rồi!”
Phó Ngọc Thanh chỉ thấy miệng khô mắt đau, toàn thân nhức từng hồi liên tọi, vừa gượng ngồi dậy, một cơn nóng lạnh đan xen đã ập tới choán lấy cả người, khó chịu khủng khiếp. Một năm anh chẳng mấy khi ốm nên thành thử Đỗ Hâm cũng hơi luống cuống, mãi mới trấn tĩnh lại được mà nói: “Thiếu gia cậu nằm xuống đi đã, dém chăn cho kĩ vào, để tôi bảo người đun ít canh gừng cho cậu tiết mồ hôi!”
Phó Ngọc Thanh nghĩ là tại hôm qua bôn ba vất vả quá chứ không để bụng lắm: “Được, đun nóng vào rồi bưng vào cho ta, ta uống nhiều chút.”
Nào ngờ Đỗ Hâm vừa mới ra ngoài, Phó Ngọc Hoa đã tới tìm anh, vốn là muốn anh đi cùng để gặp hội đồng quản trị mới của công ty, nhưng thấy anh sốt nên nhất thời không làm gì được, anh đành bảo: “Vậy em nghỉ ngơi đi.”
Phó Ngọc Thanh biết phân nặng nhẹ. Phó Cảnh Viên tuổi đã cao, giờ anh đã ở Thượng Hải rồi, nếu việc của nhà Phó chỉ có mình Phó Ngọc Hoa ra mặt thì nói đến cùng vẫn khó mà thông thuận, người của hội đồng quản trị cũng sẽ không yên tâm.
Phó Ngọc Thanh bèn bảo: “Không sao, đợi chút em dậy thay đồ.”
Phó Ngọc Hoa đi đến tủ quần áo, mở ra cẩn thận lựa một bộ, “Anh đưa em đi gặp hội đồng quản trị, mọi người trò chuyện làm quen, đến lúc ăn em về trước là được.”
Phó Ngọc Thanh ừ một tiếng, lúc anh khoác áo dài vào, Phó Ngọc Hoa bỗng đưa tay đóng cúc lại cho anh.
Chắc là tại đang ốm nên tâm trạng cũng dễ xúc động hơn, anh cụp mắt nhìn, chợt lẩm bẩm, “Hồi bé anh cũng hay đóng cúc cho em.”
Phó Ngọc Hoa không khỏi cười, song không nói gì. Canh gừng của Đỗ Hâm còn chưa bưng tới, hai anh em đã ra cửa.
Xã giao cả buổi xong, đến lúc Phó Ngọc Hoa mời mọi người ăn cơm thì Phó Ngọc Thanh cáo về trước. Bước ra khỏi nhà hàng anh chỉ cảm thấy ngật ngưỡng chuếnh choáng, lúc gọi xe kéo trên đường, đầu nặng đến nỗi đứng còn không vững, nếu không phải người bên cạnh hơi dìu anh thì chỉ sợ anh đã ngã xuống đường rồi.
Cả người anh nóng phừng phừng, mơ mơ màng màng về đến nhà, Đỗ Hâm rối mê tơi cả lên, thấy anh về thì không nhịn được trách: “Thiếu gia, cậu đã ốm rồi còn chạy ra ngoài làm gì?” nói rồi tức tốc đi đun canh gừng bưng cho anh uống.
Phó Ngọc Thanh được cậu đỡ dậy uống một ít canh gừng nóng hôi hổi, cảm thấy hơi ấm giăng tràn tận con tim, dễ chịu hơn hẳn, anh nói: “Không sao, ta ngủ một giấc là đỡ ngay.”
Đỗ Hâm bảo: “Uống thêm đi ạ.” Chị Lục cầm một cái khăn lông nóng đã vắt tới dặn cậu: “Cậu lau mặt cho tam thiếu gia nhé, lau xong thì mau đi ngủ đi.”
Đỗ Hâm luống cuống nhận khăn lau mặt cho anh. Hơi ấm lan ra trên mặt, anh hơi sững lại, bỗng nhớ tới Mạnh Thanh, lòng chẳng hiểu làm sao mà lại mềm nhũn đi, anh bèn bảo: “Đợi lát nữa ta ngủ thì cậu lại đi xem ông chủ Mạnh về chưa hộ ta nhé.”
Đỗ Hâm á một tiếng, lắc đầu nói: “Không đi đâu!”
Phó Ngọc Thanh nghĩ nghĩ rồi bảo: “Thế thì ta viết một lá thư, cậu qua đưa cho ta.”
Lông mày Đỗ Hâm nhíu tít lại, rất không vui, “Thiếu gia, cậu còn đang ốm đấy. Tôi phải chăm sóc cậu.”
Phó Ngọc Thanh hơi dở khóc dở cười, “Ở đây có chị Lục là đủ rồi, cậu còn làm được gì? Dém chăn cho ta à?”
Đỗ Hâm vẫn không cam tâm, lau xong mặt cho anh rồi hùng hồn: “Tôi nói thật, chuyện này ông chủ Mạnh quả thực không đổ lên đầu cậu được. Anh ta thích cô Lạc thì sao không sớm cưới người ta về đi, cậu mới nói chuyện với cô Lạc thôi mà anh ta đã trở mặt với cậu rồi, thật tình…”
Phó Ngọc Thanh không nói gì, thật ra anh cũng chẳng rõ mình đang nghĩ gì nữa. Trong lòng anh đầu tiên là bất an, không hiểu Mạnh Thanh rốt cuộc vì cớ gì mà lại đối xử với anh như vậy, cảm thấy mình bị Mạnh Thanh không đầu không đuôi lạnh nhạt xa lánh; thứ hai là cũng buồn bực, bụng nghĩ, người ân cần vốn là hắn, giờ trốn tránh mình lại cũng là hắn, cứ như đã biến thành một người khác vậy.
Anh lên lầu viết một bức thư ngắn giao cho Đỗ Hâm, dặn cậu nhờ cô Lạc đưa cho ông chủ Mạnh.
Đỗ Hâm hơi do dự, “Nhờ cô Lạc ư? Thế chẳng phải ông chủ Mạnh sẽ càng giận sao?”
Phó Ngọc Thanh cảm thấy hơi nóng của canh gừng đang từ từ tan biến, người lại sinh ra một cơn ớn lạnh như lửa băng đan xen, khó chịu quá đỗi, mới nói, “Cậu không cần lo chuyện này.”
Trong thư anh đã giải thích rằng anh với Lục công tử vẫn chưa dứt tình cũ, tuy cô Lạc tốt, nhưng anh lại không thích. Xong mượn chuyện kho hàng mất trộm để nhờ Mạnh Thanh tra hỏi giúp. Anh cảm thấy Mạnh Thanh nói chung sẽ không tuyệt tình đến mức ấy nên vẫn ôm một tia hy vọng, còn đặc biệt dặn Đỗ Hâm, “Nói là tại kho hàng bị mất trộm nên ta mới lo lắng đến nỗi ngã bệnh, đừng nói chuyện ta đứng chờ anh ta ngoài cổng.”
Đỗ Hâm không vui lắm: “Chính là tại đợi anh ta ngoài cổng nên mới ngã bệnh còn gì.”