Về đến nhà, cả thể xác lẫn tinh thần Phó Ngọc Thanh đều đã rã rời, Đỗ Hâm đang rảnh nên bèn chạy ra đón anh.
Phó Ngọc Thanh thấy cậu thì tức mình tháo mũ hỏi cậu: “Có phải cậu nói cho ông chủ Mạnh không?”
Đỗ Hâm ngơ ngác nhìn anh: “Ông chủ Mạnh có đến đâu, tôi nói cái gì với anh ta chớ?”
Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng, lại hỏi ngược lại: “Hôm nay anh ta không đến sao?”
Đỗ Hâm thề thốt, “Thật sự không đến mà!”
Phó Ngọc Thanh tức thì thấy không ổn.
Đỗ Hâm thấy sắc mặt anh rất kém, bèn hỏi: “Thiếu gia, làm sao vậy? Hôm nay cậu gặp ông chủ Mạnh à?”
Phó Ngọc Thanh vẫn cáu kỉnh nhìn cậu, bao lâu sau mới nói: “Bị cái miệng quạ đen của cậu ám chứ còn sao nữa! Bị ông chủ Mạnh bắt gặp ở Vinh Sinh, ta hỏi anh ta đôi câu chuyện cô Lạc, anh ta hiểu lầm, chưa chi đã nổi giận với ta rồi quay lưng đi mất dạng luôn!”
Đỗ Hâm há hốc mồm, mãi mới khép lại được, rồi cậu nhỏ giọng xì xầm: “Đã bảo rồi, ai bắt cậu làm bậy đâu!” Phó Ngọc Thanh không nhịn được lấy mũ chụp cậu, Đỗ Hâm vội vàng che mặt lui lại, nói, “cậu tự ngẫm lại đi, anh ta cũng đã nói đến thế với cô Lạc ở trong xe, khẳng định là không muốn hai người thường xuyên gặp nhau rồi. Cậu thì hay lắm, tự mình thò mặt đến tận cửa luôn cơ. Cậu nghĩ đi xem nào, vẻ ngoài của cậu, thân thế của cậu, có cái gì không mạnh hơn anh ta không, cậu thì lại được cả cái thói mê trăng hoa ong bướm, tiếng tăm như cồn, thế mà còn cố tình đòi đi Vinh Sinh tìm cô Lạc, định công khai cướp người của anh ta hay gì! Thiếu gia, không thể gạt vợ bạn, cậu chưa nghe câu này bao giờ à, nếu là tôi thì tôi cũng giận thôi!”
Phó Ngọc Thanh đã bao giờ bị cậu hùng hổ giáo huấn thế này đâu, anh nhất thời á khẩu, trố mắt nhìn cậu mãi mới bác lại: “Ai biết được anh ta lại đến Vinh Sinh chứ!”
Đỗ Hâm sã tay, được một tấc lại tiến một thước, hỏi anh: “Thiếu gia, cậu nói gì mà ông chủ Mạnh giận cậu thế?”
Phó Ngọc Thanh liếc cậu một cái, nghĩ bụng, mình có nói cái gì đâu, mình chỉ ngủ có đúng một giấc ở Vinh Sinh thôi đấy, nghĩ thế xong lại càng chột dạ, anh bèn ném mũ về phía cậu, buông câu tỉnh rụi: “Hỏi nhiều thế làm gì? Cậu đến chỗ ông chủ Mạnh xem anh ta có nhà hay không, nếu có thì nhanh bảo người tới báo ta, ta đến tạ tội anh ta.”
Đỗ Hâm trách móc thẳng mặt, “Thiếu gia, cậu chẳng có thành ý gì cả, trực tiếp đến cửa chờ không phải hơn sao? Ông chủ Mạnh đã chờ cậu bao nhiêu lần rồi, cậu đến chỗ anh ta ngồi nhiều tí, biết đâu anh ta lại nguôi giận đấy.”
Phó Ngọc Thanh biết thừa cậu đang làm biếng, song cũng chẳng thiết vặc lại. Ngẫm cũng thấy đến tận cửa thăm thì tốt hơn, chỉ là không biết bao giờ mới về được, sợ Diệp Thúy Văn phải dùng xe, thế là không gọi tài xế mà dẫn Đỗ Hâm theo, hai người mỗi người gọi một chiếc xe kéo, đến chỗ Mạnh Thanh ở chùa Từ Vân.
Nào ngờ lúc bọn họ tới nơi lại thấy cổng khóa kín bưng, chờ cả buổi trời không mở, không hề thấy tăm hơi Mạnh Thanh đâu.
Hai chiếc xe kéo bọn họ dừng lại trước cổng nhà Mạnh Thanh, bao người qua lại đều dừng chân ngó một cái, Phó Ngọc Thanh cứ thấy sai sai, bèn bảo Đỗ Hâm đi hỏi thử. Đỗ Hâm chạy từ đầu ngõ đến cuối ngõ, gặp ai cũng hỏi một lần, có người bảo thấy ông chủ Mạnh ra ngoài rồi, không biết bao giờ mới về. Cũng có người bảo, cổng này hồi trước toàn mở tối ngày, đóng như hôm nay quả là hiếm thấy. Đỗ Hâm quay về, thuật lại hết những điều nghe được.
Phó Ngọc Thanh nghe xong ngớ người, thầm nghĩ, đây rõ ràng là không muốn gặp người rồi. Nhưng chẳng hiểu Mạnh Thanh đang trốn ai đây, lẽ nào là anh sao?
Nhìn cánh cổng khóa im lìm, anh chẳng biết cảm xúc trong lòng mình là gì, cứ như bị người ta tát một phát vào mặt vậy, muốn về, song lại cảm thấy màn bế môn quan này khó hiểu quá. Muốn tiếp tục chờ, lại cảm thấy mặt mũi không chịu được, đành phải kéo thấp vành mũ, hậm hực ngồi trong xe chờ.
Hôm nay anh đã tất bật nguyên ngày, ngồi trên xe chẳng được bao lâu đã buồn ngủ. Anh bèn ngả người ra sau, vậy mà lại mơ màng thiếp đi lúc nào không hay, trong ngõ người đến người đi, anh ngủ không sâu mà cũng chẳng tỉnh hẳn, cứ thế thiu thiu một giấc, cuối cùng vì lưng với chân đau nhức nên mới tỉnh lại.
Đỗ Hâm đã đánh khò khò luôn trên xe từ bao giờ, hai phu xe đang tán dóc đằng kia, anh chờ phát chán rồi nên lại đi qua hỏi mấy câu, vốn hai người này đang kể khổ với nhau, thấy anh tới thì im bặt, hỏi anh định đi hay sao. Phó Ngọc Thanh vừa định mở miệng thì lại thấy họng hơi ngưa ngứa, ho khan hai tiếng mới hỏi: “Có đi Áp Bắc không?”
Phu xe thoáng ngạc nhiên, nói: “Đi chứ, sao lại không đi. Nhưng bây giờ mà đi thì lát ngài có về không?”
Phó Ngọc Thanh ngẫm nghĩ, nói: “Đi ngó chút, không thấy ai thì về.”
Phu xe vâng, lúc xe bị nâng lên, Đỗ Hâm hú hồn hú vía giật mình sực tỉnh, Phó Ngọc Thanh nén cười nhìn cậu bảo: “Cậu về trước đi, ta đến chỗ khác tìm.”
Đỗ Hâm nửa tin nửa ngờ: “Thiếu gia, để tôi đi cùng cậu.”
Phó Ngọc Thanh thu lại nụ cười, nghĩ nghĩ chút rồi nói: “Vậy cậu đến Bách Linh với Metropolis xem đi, còn ta sẽ đến sòng bạc của Lạc ngũ gia xem, nếu chỗ nào cũng không tìm được anh ta thì ta về.”
Thấy mặt anh phờ phạc, Đỗ Hâm không dằn đặng khuyên anh, “Thiếu gia, nếu mà anh ta trở mặt với cậu chỉ vì một cô nàng thì chẳng đáng để cậu phải phí hoài tâm tư như vậy đâu.”
Phó Ngọc Thanh hừ một tiếng: “Lời đẹp lời xấu đều bị cậu nói hết rồi, còn cậu là người tốt toàn diện, không làm mích lòng ai bao giờ chứ gì?”
Đỗ Hâm vội vàng phân bua, “Không phải không phải, thiếu gia, cậu ở đây đợi lâu lắm rồi mà cổng nhà anh ta vẫn đóng kín mít, ai biết được không có nhà thật hay không? Lúc trước tôi đến, đã lần nào cổng không rộng mở đâu? Tôi nghĩ anh ta cố tình muốn tránh cậu đấy, thà cậu cũng về tránh mặt hai ngày đi, bao giờ anh ta xuôi thì lại đến tìm anh ta.”
Phó Ngọc Thanh thở dài nghĩ, người hết giận thì lòng cũng nguội lạnh rồi, này vốn là tại mình, mình không đi nhận lỗi mà lại còn ở đây chờ người ta nguôi giận chắc? Bạn bè kiểu đấy thì chả chơi nữa cũng được. Nhưng không muốn nói nhiều như thế với cậu nên anh chỉ bảo: “Cứ làm những gì ta bảo đi, đừng đi theo ta.”
Đỗ Hâm nhìn vẻ mặt thiểu não của anh, biết anh đang phiền lòng, song vẫn nói: “Thế không được, tôi phải đi theo cậu, nhỡ có chuyện gì tôi còn đối phó thay cậu chứ.”
Phó Ngọc Thanh liếc cậu một cái, “Giờ thì lại không lười nhỉ.” Đỗ Hâm cười hì hì: “Thiếu gia, cậu đi đâu tôi theo đó.”
Phó Ngọc Thanh nghĩ, bèn cười, “Thế thì ta không đi nữa, cậu đi thay ta đi.” Nói rồi đưa địa chỉ Mai Viên Đầu cho phu xe.
Xong bảo Đỗ Hâm: “Anh ta bảo chỗ đó thanh tĩnh, cũng chẳng biết có phải tránh đến đấy không nữa. Có khi anh ta đến đó đấy, cậu đi xem thử xem, nếu có ở đấy thì quay lại gọi ta.”
Kỳ thực lúc này anh đã nghi Mạnh Thanh đang cố trốn anh rồi, nhưng lòng dẫu sao vẫn ôm một tia hy vọng, cảm thấy tội gì đến mức phải thế.
Đỗ Hâm vừa nghe nói ở bên Mai Viên Đầu là đã sốt xình xịch lên, sợ về muộn nên giục phu xe đi luôn.
Phó Ngọc Thanh vừa về tới nhà đã thấy người hơi khó chịu, bèn bảo người đun nước nóng, tắm xong thì tự dưng lại thấy đau đầu, muốn làm một giấc. Mỗi tội sợ lão gia về mắng mình không nền nếp nên đành cố chống đỡ vào thư phòng ngồi.
Ăn xong cơm tối, Phó Ngọc Thanh thấy hơi thấp thỏm, Đỗ Hâm mãi chưa về nên anh không yên tâm, lại nghĩ, sợ là Mạnh Thanh đang ở chính Mai Viên Đầu nên Đỗ Hâm mới về muộn cũng nên.
Cứ thế đợi mãi, cuối cùng Đỗ Hâm cũng về. Phó Ngọc Thanh thấy cậu đi vào thư phòng, lòng lập tức chùng xuống, bụng bảo dạ, e là không gặp Mạnh Thanh rồi.
Y như rằng Đỗ Hâm mở miệng: “Thiếu gia! Anh ta không ở đó đâu, đi chuyến này đúng là toi công!”
Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng, thắc mắc, nếu không ở đó thì hắn còn có thể ở đâu được nữa chứ?
Rồi anh nghĩ lại, lập tức vỡ lẽ, hắn đang muốn trốn mình! Thượng Hải lớn như vậy, Mạnh Thanh không muốn gặp anh, trốn đi, chẳng phải quá dễ dàng sao?
Sau khi đã suy nghĩ rành mạch, Phó Ngọc Thanh bỗng thấy hơi giận, hục hặc trong lòng, mình chẳng qua chỉ đùa vài câu về hắn với cô Lạc mà thôi, chứ nào có ý trách móc gì hắn đâu, chưa kể mình còn chẳng có ý đó với Lạc cô nương, đó là mình làm trò thôi mà, mà kể cả mình có đi nữa thì hắn lại trở mặt với mình vì chính chuyện đó ư?
Nghĩ đến đó, đâm ra lại càng ức chế, đầu cũng càng thêm nặng nề.
Đỗ Hâm hỏi anh: “Thế mai còn đi Bách Linh không?”
Vừa nghe đến hai chữ Bách Linh là Phó Ngọc Thanh nhớ ngay tới người này hồi trước đối đãi với anh thế nào, thế mà giờ lại chỉ vì một cô gái mà thành ra như này với anh, không nén được cơn giận, trầm giọng: “Không đi!”