Thật ra Phó Ngọc Thanh đã hơi tỉnh rồi, chỉ là ngay tức thì chưa dậy nổi thôi. Người nọ đợi một lát rồi duỗi tay lay nhẹ anh, thấp giọng gọi: “Tam gia, dậy đi.” Anh đành phải mở mắt, quả nhiên thấy Mạnh Thanh đang cúi đầu nhìn mình.
Cơn buồn ngủ của anh rốt cuộc cũng tan đi vài phần, anh ngồi dậy hoàn hồn lại. Chẳng biết vì sao mà sắc mặt của Mạnh Thanh không được tốt lắm, hắn khẽ bảo, “Tam gia, việc gì phải ngủ ở đây, tôi trông tài xế bên ngoài chờ ngài sốt ruột lắm rồi đấy. Ngài dậy cùng tôi rồi về nhà ngủ tiếp thì hơn.”
Anh hãy còn hơi mơ màng ngái ngủ, chưa tỉnh hẳn, nghe vậy thì không nhịn được cười, lẩm bẩm: “Đi về làm sao mà ngủ được, ban ngày ban mặt.” Mạnh Thanh thoáng ngớ người, sắc mặt dịu dàng đi rất nhiều, hắn bèn ngồi xuống cạnh anh bảo: “Tam gia đến chỗ tôi mà ngủ,” nói tiếp: “nơi này đông người lắm mồm miệng, ngài ngủ ở đây không ổn đâu.”
Thấy anh vẫn không mở nổi mắt, hắn đành đứng dậy ra ngoài, ít lâu sau cầm một chiếc khăn tới, đỡ vai anh giúp anh lau mặt. Lần này thì rốt cuộc Phó Ngọc Thanh đã tỉnh hẳn, anh vội vàng chộp tay hắn ngăn hắn lại: “Sao thế được.” Nói rồi nhận lấy khăn tự mình lau, ái ngại bảo: “Hôm qua gặp bạn cũ nên tối về muộn quá, sáng nay lại bị anh cả gọi đi làm, bận quá vừa nãy mới được nghỉ chút, chỗ này lại nóng nên đâm ra ngủ mất tiêu.”
Mạnh Thanh nghe đến đó thì rốt cuộc không kìm được nữa, hỏi, “Tam gia, những lời tôi nói với ngài trước đây, ngài đều coi như gió thoảng bên tai đúng không?”
Phó Ngọc Thanh nhìn hắn, rồi bỗng dưng cười toe, Mạnh Thanh bối rối, thấy anh tảng lờ như thế thì hơi bực: “Tam gia, ngài đừng chỉ cười không thôi chứ, tôi vừa hỏi ngài đấy.”
Phó Ngọc Thanh nén cười, trước tiên hỏi hắn, “Sao ngài biết tôi ở đây?”
Mạnh Thanh nghe câu đó lại càng bực mình, song không nổi nóng được, đành thiểu não đáp: “Tôi đoán một cái là ra ngay ngài ở đây.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ chỉ mới một ngày không gặp thôi mà hắn còn giận hơn nữa kia, bèn cười: “Ông chủ Mạnh, sao ngài lại giận thế?”
Mạnh Thanh sững người, vừa định mở miệng thì Phó Ngọc Thanh đã mỉm cười giơ tay ngăn lại: “Tôi còn đang nghĩ, ông chủ Mạnh là giận ai đây nhỉ?” Mạnh Thanh dường như chưa hiểu, đang muốn giải thích thì Phó Ngọc Thanh lại bắt lấy tay hắn không cho hắn nói, thế rồi anh gục gặc tiếp tục, “vừa đến đã mặt nặng mày nhẹ với tôi, thế là giận tôi rồi.” Nghe anh nói vậy, Mạnh Thanh rất bất ngờ, sự nôn nóng hiện rõ trên mặt hắn, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Phó Ngọc Thanh bảo rất nghiêm túc: “Tôi có phải cô Lạc đâu, tôi mới đến chỗ cô ấy có một lần thôi mà ông chủ Mạnh đã giận rồi, dù thế nào thì cũng không nên như vậy chứ?” anh hơi ngưng lại quan sát sắc mặt Mạnh Thanh, ra chiều nghiêm túc, “tôi nghĩ đi nghĩ lại, ông chủ Mạnh, chẳng lẽ trong lòng ngài đối với cô Lạc…”
Mạnh Thanh đơ phỗng ra nhìn anh, đang định thanh minh mà chẳng biết lại nghĩ tới cái gì, biểu tình trên mặt biến hóa mấy lần, thế rồi bất thình lình đứng dậy. Phó Ngọc Thanh nhìn bộ dạng mù tịt của hắn mà cũng dằn không đặng cơn sốt ruột, đành phải gợi thẳng cho hắn: “Ông chủ Mạnh, ngài đúng là đầu gỗ, lòng chính mình nghĩ gì lẽ nào còn không rõ hay sao?” rồi anh bảo: “có phải ngài lo lắng cho tôi đâu, rõ ràng là lo cho cô Lạc mà, không phải ư?”
Sắc mặt Mạnh Thanh trở nên vô cùng kém, hắn vội vã lui về sau hai bước. Phó Ngọc Thanh không nghĩ hắn sẽ khó chịu đến vậy nên ngỡ ngàng quá đỗi, lòng anh đâm hơi hoảng, bèn không cười nữa mà nói nghiêm túc: “Ông chủ Mạnh, tôi có việc muốn hỏi cô ấy chứ cũng không phải cố tình đi tìm cô ấy đâu.”
Sợ hắn cứ thế giận quá mà đi mất, anh bèn đưa tay toan ngăn hắn lại, dè đâu Mạnh Thanh lại gỡ tay anh ra, sắc mặt lúc tái nhợt lúc đỏ lừ, hắn thấp giọng: “Tam gia, là Mạnh Thanh sai rồi. Ngài muốn gặp ai, không muốn gặp ai, đâu đến lượt Mạnh Thanh xen vào? Xin ngài đừng chấp nhặt với tôi, là tôi nhiều chuyện.”
Nói rồi hắn xoay người đi thẳng, không hề quay đầu lại lấy một lần. Có nằm mơ Phó Ngọc Thanh cũng không ngờ nổi sự việc sẽ phát triển thế này, anh vội vàng định mặc đồ vào tụt xuống đuổi theo, khổ nỗi áo dài của anh đều cởi hết đặt gọn gàng ở một bên rồi, bây giờ mà mặc thì sao còn kịp?
Đến lúc anh ăn mặc chỉnh tề, hớt hải ra cửa sòng bạc thì ngay cả bóng lưng của Mạnh Thanh cũng chẳng thấy đâu nữa, tài xế thấy anh cuối cùng cũng ra ngoài, bèn vội vàng đẩy cửa xe nhảy xuống, phấn khởi hỏi: “Tam thiếu gia, giờ về ạ?”
Bụng Phó Ngọc Thanh như bị nghẹn lửa, chẳng hiểu cái cảm xúc gì đây không biết. Nhớ tới vẻ mặt của Mạnh Thanh lúc sắp đi khiến cõi lòng anh khó chịu khôn tả, anh thắc mắc, ý hắn là sao, lẽ nào hiểu lầm mình rồi ư? Thế rồi lại day dứt, chỉ vì Mạnh Thanh trước giờ luôn hết mực nhường nhịn nên anh đùa cũng rất quá trớn, giờ thì y như rằng bị cái miệng quạ đen kia của Đỗ Hâm ám, thành ra đến cả Mạnh Thanh cũng quay lưng lại với anh mất rồi.