Phó Ngọc Thanh ở phòng bên như đang ngồi trên đống lửa, mấy lần định ra can mà lại không dám tới gần, cuối cùng vẫn phải để một người giúp việc cao tuổi sang phụ khuyên can.
Mạnh Thanh nén giận đi tới, Phó Ngọc Thanh thì đã quên mất mình còn đang giận hắn, cất giọng trách móc hắn, “Em to tiếng với nó làm gì? Nó nói cũng có sai đâu, em nhường tôi quá thật mà.”
Mạnh Thanh không đành lòng cãi nhau với anh nên mới nhịn xuống không cãi lại, chỉ bảo, “Chuyện em muốn làm, người ngoài đừng quan tâm.” Hắn bực dọc hồi lâu lại bảo tiếp, “Anh là người của em, em nhường anh thì có gì sai?”
Phó Ngọc Thanh bật cười, “Thế thì em bảo nó đi, em đã bái đường kết hôn, thành người một nhà với tôi rồi.”
Mạnh Thanh trợn mắt nhìn anh, bực mình vì anh ăn nói vô thưởng vô phạt quá, “Thế thì anh đi mà nói với cô Lục trước xem.”
Phó Ngọc Thanh lập tức nín bặt, bỏ kính xuống giả vờ lau.
Lá thư thứ hai gửi Ngọc Đình được gửi đi nhanh chóng, Phó Ngọc Thanh nhớ thương hoài, ngày nào cũng phải hỏi có thư hồi âm chưa, người giúp việc nghe mà cũng lấy làm buồn cười, bảo sao thiếu gia nóng vội thế.
Mạnh Thanh thì lúc nào cũng tốt với anh, hắn bảo chưa có đâu, ngày mai lại qua xem lần nữa.
Phó Ngọc Thanh nhất quyết đòi đến công ty, Mạnh Thanh thực sự không cản được anh nên đành đồng ý: “Anh thích đến công ty thì đi đi, một tuần đi hai ba ngày là được rồi, nhé?”
Thắng lợi nhỏ nhoi trong màn mặc cả gian nan ấy khiến Phó Ngọc Thanh đắc ý vô cùng, bởi vậy thấy thuận lợi thì cũng không được voi đòi tiên nữa.
Những ngày anh đến công ty, Mạnh Thanh luôn đi theo. Trong lúc làm việc ở công ty, anh sợ Mạnh Thanh chờ chán nên mới dành ra nửa tiếng cho hắn dạy nhân viên trong công ty đánh quyền, gọi cho hay thì là để rèn luyện thân thể, ai cũng hào hứng.
Cuộc sống cứ thế trôi qua một cách bình lặng, lúc thư của Ngọc Đình tới, nó là một sự an ủi nhỏ đối với anh. Dĩ nhiên anh mong chiến tranh Triều Tiên hãy chấm dứt càng sớm càng tốt để Ngọc Đình được quay về, thế là đủ rồi, còn những chuyện khác anh chẳng có yêu cầu tha thiết gì hơn.
Mỗi khi tiền tuyến báo tin chiến thắng, tâm tình Phó Ngọc Thanh lại phấn chấn lên một chút, anh còn bảo Mạnh Thanh chừng nào chiến tranh kết thúc thì Đình Ngọc cũng sẽ về được, đến lúc đó cả nhà sẽ được đoàn tụ, còn chuyện gì tốt hơn thế đây.
Trong thư anh không hề nhắc đến chuyện mình bị bệnh phải nằm viện, chỉ bảo là công ty mậu dịch công việc chồng đống, các tầng lớp ở Thượng Hải tổ chức bao nhiêu chương trình tình nguyện vì chiến tranh mà anh bận quá nên không rảnh để đi xem, rất đáng tiếc. Anh còn bảo bao giờ cậu về thì đi xem cũng được.
Từ sau lần nhập viện trước đó, cơ thể anh bắt đầu thất thường lúc tốt lúc xấu, nhưng nhìn chung lúc xấu nhiều hơn mà lúc tốt thì ít, thường xuyên thấy khó chịu.
Mạnh Thanh mời bác sĩ kê một đống thuốc Tây, ngày nào cũng giám sát anh uống, thỉnh thoảng tâm trạng anh kém, cứng đầu cứng cổ không chịu uống thì Mạnh Thanh lại vừa dọa vừa dỗ anh, Phó Ngọc Thanh rất thích hắn làm thế nên lần nào cũng vui hơn hớn lúc được hắn dỗ, thế mới ngoan ngoãn uống thuốc.
Do sức khỏe xấu đi nên có nhiều việc Mạnh Thanh không cho anh làm nữa. Ngày Thanh Minh tới, anh đòi đi tảo mộ thì mới đầu Mạnh Thanh còn phản đối cật lực, Phó Ngọc Thanh mới nói, “Tôi ở Thượng Hải đã không có họ hàng thân thích cũng chẳng có luôn cha mẹ rồi, lẽ nào em còn không cho tôi đi tảo mộ ư?”
Mạnh Thanh đâm ra chẳng biết làm gì hơn ngoài đi cùng anh.
Anh lại bắt đầu giở thói ngoan cố, đã làm lễ truy điệu người thân rồi còn đòi đi thăm những người quen đã khuất. Đã có tuổi nên đứng trước mộ những người quen xưa, tâm trạng rất dễ ảm đạm, cả ngày hôm đó đến Mạnh Thanh còn không kiềm nén được chứ đừng nói chi là anh.
Kết quả sẩm tối về tới nhà mới biết Chấn Ngọc đã lặng lẽ chuyển đén ký túc xá của trường ở.
Sau đó anh mới biết, vốn Chấn Ngọc muốn về Đông Đài cùng với Mạnh Thanh để thăm mộ mẹ, Mạnh Thanh không đồng ý, thế mà hôm sau lại đi tảo mộ cùng với anh, chuyện này làm Chấn Ngọc bứt rứt.
Biết chuyện rồi, dĩ nhiên Phó Ngọc Thanh rất lo, anh mới bảo Mạnh Thanh, “Em đi khuyên nó về đi, tôi ở bên Phúc Hi, còn đầy chỗ mà.”
Mạnh Thanh không chịu, “Nó lớn rồi, chẳng nhẽ còn muốn em trói nó ở nhà à? Nó đã không thích ở đây thì cứ để nó đi.”
Cả hai cha con tính tình ngang bướng y xì nhau, chẳng ai chịu nhượng bộ trước.
Chiến tranh Triều Tiên đã tiến vào giai đoạn đàm phán, mọi người đều đã nhìn thấy bình minh chiến thắng, tinh thần Phó Ngọc Thanh cũng tốt lên bao nhiêu, anh rất năng về bên đường Phúc Hi, đặn dò người làm dọn dẹp nhà cửa, xong còn mua thêm một lô sách để ở nhà. Trước đó anh đã giao hẹn sẵn với Mạnh Thanh, “Thằng bé gian khổ mấy năm trên chiến trường mới quay về được, nói gì thì tôi cũng phải ở cạnh nó nhiều chút.”
Đến lúc ký kết hiệp định đình chiến, anh đợi liền mấy tháng mà vẫn không nhận được lá thư nhà nào của Ngọc Đình, anh suốt ngày bảo Mạnh Thanh chắc Ngọc Đình sắp về rồi, song ngay cả tin chiến thắng cũng không mang đứa em trai duy nhất của anh về Thượng Hải.
Ngọc Đình đã bất hạnh hy sinh trong trận oanh tạc của máy bay Mỹ, cậu cùng bảy người đồng đội của cậu đều bị chôn ở Triều Tiên xa xôi, không thể quay về Thượng Hải để đoàn tụ cùng thân nhân.