Tự dưng Phó Ngọc Thanh lại nhớ tới giấc mơ ở Hoài Nam, lòng anh xót xa không thôi. Anh nói khẽ: “Tôi biết là lúc đó lẽ ra tôi không nên nói năng như vậy, em đâu có phải người tham sống sợ chết? Em cũng là vì tôi mà thôi.” Chuyện đến nước này làm anh ăn năn thật sự, lúc đó quả thực anh không nên mất bình tĩnh như vậy, bây giờ nghĩ lại mới thấy mấy việc đó nào có nghĩa lý gì đâu? Thật chẳng đáng để mà hục hặc nhau.
Mạnh Thanh bước tới trước mặt anh rồi chậm rãi ngồi xuống, hắn cúi gằm mặt như một bệnh nhân mất hết sức lực, thủ thỉ: “Tam gia, nếu chỉ có một mình em thì em chẳng phải sợ cái gì cả. Nhưng có tam gia ở đây, em lại không dám. Em sợ anh gặp chuyện, sợ hơn bất cứ thứ gì. Em chỉ muốn anh được bình an mà thôi.”
Phó Ngọc Thanh không kiềm được chìa tay chạm vào mặt hắn, muốn hắn ngẩng lên, nhưng Mạnh Thanh lại nín thinh không chịu ngẩng. Hắn nắm lấy cổ tay anh rồi chỉ ngồi yên.
Lòng Phó Ngọc Thanh phấp phỏng, bỗng nhiên anh linh cảm được điều chẳng lành. Anh hoang mang dỗ người trước mặt: “Rốt cuộc đã có chuyện gì, em nói thật cho tôi đi, đừng dọa tôi như thế nữa.”
Mạnh Thanh im lìm rất lâu mới khẽ đáp: “Ngài Đới bên Nam Kinh đang tìm người, trước khi đi ngài Đỗ nhờ em, em đã đồng ý rồi.”
Câu nói ấy chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang, tay Phó Ngọc Thanh run lên, người của tổng đốc quân đội tìm đến thì có thể có gì tốt lành kia chứ? Anh hoảng hồn hỏi vặn chẳng cần suy nghĩ: “Em đồng ý cái chuyện này làm gì!” thế nhưng ngay sau đó anh lại thắc mắc, “là tại những gì tôi nói ư?”
Anh hối hận đến nỗi chẳng biết mình nên nói gì nữa, đầu anh đang rối mù không biết phải xử trí ra sao.
Mạnh Thanh không chịu nhìn anh, chỉ bảo: “Thượng Hải bị quân Nhật chiếm rồi, nói gì thì nói vẫn phải có ai ở lại để làm việc chứ, những người có năng lực như em cần phải có một ai ở lại.”
Hắn đã nói đến thế rồi thì còn gì anh không hiểu nữa, chuyện này có thể ăn nói vô thưởng vô phạt được chắc? Chuyện diệt gian nếu mà không làm được thì mất mạng như chơi đấy! Anh giận quá đứng bật dậy: “Ông ta thì phắn đi còn bọn em thì phải ở lại đây đánh với lũ Nhật à?”
“Tam gia!” Mạnh Thanh bật thốt, hắn lúng túng nhìn anh, vừa như đang van nài, lại vừa như căm giận. Mạnh Thanh quay ngoắt đi không dám nhìn anh nữa, hắn sẽ sàng, “Tam gia, anh nghe em nói này.”
Người Phó Ngọc Thanh run lên, anh hít vào một hơi thật sâu, nghiến răng: “Em nói đi!”
“… Tam gia, lúc em nghe nói anh từ Nam Kinh về em cũng lo lắng lắm, tàu hỏa thì không chạy, ngày nào máy bay cũng ném bom trên đỉnh đầu, chuyến này anh về kiểu gì đây? Em thậm chí còn chẳng dám nghĩ nữa tam gia ạ, anh không biết em đã sợ hãi đến nỗi nào đâu.” Giọng Mạnh Thanh run rẩy, bàn tay ghì chặt ghế, hắn vốn đã tiều tụy đi quá nhiều, gân xanh nổi lên cực rõ nên trông càng đáng sợ.
Phó Ngọc Thanh không đáp, anh không nói nổi nên lời nữa, sao anh dám nói mình đã bắt tài xế trong nhà lái xe đưa đến tận đây cơ chứ? Máy bay rải bom suốt chặng đường, xuất phát từ sáng tinh mơ, đến cả đèn xe còn chẳng dám bật vì sợ rước họa vào thân.
Mạnh Thanh nói tiếp: “Tam gia, em không được đi học, chẳng nói năng được gì lớn lao, không biết nhiều như bạn bè của tam gia. Nhưng mà em đã xem rất nhiều hí, những ngôn từ lời lẽ giảng giải trong hí em đều hiểu, đều ghi nhớ. Em không hiểu cách đánh giặc, nhưng em biết cách giết người. Tam gia đưa súng cho em, em đã luyện rồi, tuy không thể nói là bách phát bách trúng nhưng mà em bắn khá ổn, tam gia cứ yên tâm đi, em biết chừng mực, không tự đi tìm chỗ chết đâu.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại lôi chuyện mình cho hắn súng ra mà nói, nhưng lời của hắn anh cũng chẳng cãi lại nổi, thành thử bỗng dưng cáu nghẹn cả họng.
“Tam gia,” Mạnh Thanh gọi, “em thật sự không thể đi được. Nếu em mà đi thì không chỉ các anh em sẽ coi thường em, mà đến cả em cũng không thể nhìn chính mình nữa.”
Phó Ngọc Thanh bực mình: “Em có như bọn họ đâu! Em không chỉ có một mình, em còn tôi, em còn Đình Ngọc với Chấn Ngọc nữa cơ mà!”
Mạnh Thanh lặng một hồi, con tim Phó Ngọc Thanh chợt chùng xuống, thế rồi anh nghe thấy Mạnh Thanh khẽ khàng, “Em trả Đình Ngọc về rồi, em tưởng tam gia biết…”
Phó Ngọc Thanh trố mắt, “Em bảo sao cơ?”
Mạnh Thanh vẫn không dám nhìn anh, chỉ cúi gằm mặt: “Em trả Đình Ngọc về nhà Phó rồi, em bảo mọi người giấu anh trước, bao giờ đến Trùng Khánh hẵng nói. Em cứ nghĩ anh sẽ đi cùng mọi người.”
Ngực Phó Ngọc Thanh nhói lên từng hồi như bị kim châm, chẳng biết là cáu hay là hận nữa. Cả cha lẫn anh cả đều giấu anh, Mạnh Thanh cũng giấu anh, không chỉ giấu anh mà còn định tống khứ anh đi nữa.
Anh chợt hỏi Mạnh Thanh: “Thế sao em lại bảo tôi đi Hồng Kông? Em biết thừa gã ta vẫn đang ở Việt Đông (phía Đông Quảng Đông) mà?”
Mạnh Thanh cúi đầu không đáp.
Anh cắn răng nhìn hắn, trông đợi một câu trả lời, nhưng hồi lâu sau anh chợt vỡ ra.
Anh đứng phắt dậy, giọng lẩy bẩy, “Hèn gì! Ông chủ Mạnh, hóa ra em nghĩ hết cho tôi rồi!”