Cuối cùng vẫn là Mạnh Thanh cúp máy trước. Hắn bảo phải đi đánh quyền, Phó Ngọc Thanh chỉ còn biết ừ. Lúc nghe thấy tiếng cụp ở đầu dây bên kia, con tim anh dường như đã bị khoét rỗng, trống huơ trống hoác mất mát tột cùng.
Lúc ở Hoài Nam, anh còn gọi hai bận nữa mà bận nào Mạnh Thanh cũng đều im lặng. Lần này chắc là giận thật rồi, anh phải mở miệng xin lỗi thôi, có điều anh không nói nổi.
Không phải anh không biết vì sao Mạnh Thanh lại giận. Đầu tiên là anh quá nặng lời, thứ hai là vì anh bảo anh sẽ lấy Dương Thu Tâm. Nghe anh nói câu ấy, Mạnh Thanh thậm chí còn chẳng buồn lớn tiếng đã quảy người đi luôn.
Song đây là kế hoạch tạm thời để cứu người chứ có phải muốn cưới xin thật đâu. Cái lúc mà hắn cưới Phượng Bình, thậm chí còn có cả con rồi đó, anh có nói gì không? Phó Ngọc Thanh biết mình còn canh cánh cái chuyện từ thuở xa lắc xa lơ nào đó như thế đúng là nực cười. Hồi đó chính anh bảo sẽ không so đo, vậy mà anh lại mãi không chịu nhượng bộ là sao đây.
Đến Tết Đoan Ngọ anh quay về Nam Kinh, y như rằng Diệp Hãn Văn rủ anh đi xem đua thuyền rồng. Tết mấy năm nay anh không hề về Nam Kinh, lần này về đã gặp rất nhiều bạn cũ. Nay đi núi Thanh Lãnh, mai lại đi lăng Minh Hiếu, lại còn dừng chân trên núi Tê Hà mấy ngày. Anh mà không gọi trước thì Mạnh Thanh tuyệt nhiên sẽ không gọi cho anh. Khi hiểu ra, anh không dằn được cơn hốt hoảng trong lòng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy tức giận.
Đi từ núi Tê Hà về mất một ngày rưỡi đêm, anh trằn trọc mãi không ngủ được, thế là bèn dậy quay điện để gọi điện qua. Mãi lâu sau bên kia mới kết nối, vẫn không có lấy một âm thanh.
Phó Ngọc Thanh chờ một thôi một hồi không thấy hắn mở miệng thì cuối cùng nhịn hết nổi: “A Sinh, sao em không đến thăm tôi?”
Mạnh Thanh im lặng bao lâu, chỉ nặng nề thở, Phó Ngọc Thanh biết hắn đang kiềm chế bản thân, anh nghĩ, thì ra em ấy vẫn đang giận.
Mới đầu Mạnh Thanh không lên tiếng, nhưng một lúc sau tự nhiên lại nói: “Tam gia, anh sắp cưới vợ rồi đấy, đừng gọi nữa.” Dứt lời dập máy luôn.
Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng, lại gọi lại mấy lần mà kiểu gì cũng không kết nối. Anh sững sờ đứng như trời trồng ở đó, chờ đến khi hoàn hồn thì lồng ngực đau nhức từng hồi, đầu nghĩ, em ấy thật sự giận mình vì chuyện này rồi.
Chuyện này đã dẫn đến quyết định dứt khoát dọn đến chỗ khác sống của anh, nhưng kể cả thế anh vẫn không nhịn được gọi điện về thường xuyên để hỏi người làm xem có ai tìm anh không.
Ngày nào cũng có một đống người tìm anh, chỉ là bóng dáng Mạnh Thanh đâu thì chẳng thấy, anh càng thêm cáu kỉnh, ấy nhưng sống chết cũng không chịu đi giảng hòa.
Hơn nửa tháng sau Tết Đoan Ngọ, Dương Thu Tâm đã khỏe lại, Đỗ Nguyệt Sênh bèn đích thân đưa anh đến Nam Kinh. Có lẽ là vì đã cai nghiện xong ma túy, lại còn ôm niềm hy vọng dạt dào nên cô gái hệt như một gốc cây đang bừng bừng sức sống, khác hẳn với người đẹp u buồn trong bức ảnh nào. Cô kể với Phó Ngọc Thanh về tương lai sau khi tìm được cõi thiên thai, cả người lấp lánh rực rỡ, ánh mắt tràn trề ánh sáng.
Nhìn cô hạnh phúc như thế, đắm chìm trong giấc mơ đẹp tựa bong bóng như thế, Phó Ngọc Thanh lại càng không đang tâm đập tan hy vọng của cô. Anh chỉ vô tình khuyên bóng gió rằng biển người mênh mông, chưa chắc hai bọn họ đã có thể gặp được nhau.
Dương Thu Tâm cố chấp vô cùng: “Chỉ cần em kiên trì tìm kiếm là chắc chắn sẽ có ngày gặp được nhau thôi.” Cô nở một nụ cười ngọt ngào với anh: “Nếu em không đi tìm cậu ấy thì ai mà biết còn được gặp lại cậu ấy hay không đây?”
Vốn ban đầu Phó Ngọc Thanh cũng muốn đưa cô vào nội địa, song anh thật sự không quen ai là Cộng sản, thêm vào đó còn đưa cô đến nơi đất khách quê người không nơi nương tựa thì lại lo, nên trước hết đành mời cô cứ ở lại nhà cũ của nhà Phó.
Dương Thu Tâm phấp phỏng hoài với việc ở lại nhà Phó, cô sợ làm phiền đến anh. Phó Ngọc Thanh đã nhờ Đỗ Nguyệt Sênh đòi lại công bằng vì cô, cứu cô từ tay Trì Ly Sơn, chuyện này nói thế nào cũng vẫn xúc phạm đến Trì Ly Sơn.
Nói cho cùng thì đắc tội nhà Trì chẳng phải gì tốt lành, không thì anh đã chẳng rời Thượng Hải, đến Nam Kinh tránh mất mấy tháng rồi.
Phó Ngọc Thanh hứa sẽ liên lạc sớm hộ cô, nhưng cô lại nhạy cảm phát hiện ra được anh đang giấu giếm gì đó. Hai người nảy sinh xích mích vì vấn đề đi hay ở, không ai thuyết phục nổi đối phương. Dương Thu Tâm muốn lên đường đi, nhưng Phó Ngọc Thanh nào dám để cô đi? Anh nói mòn cả lưỡi để thuyết phục cô, thậm chí còn nghĩ giá mà Lục Thiếu Du còn ở đây thì giao Thu Tâm cho cô là được rồi. Chỉ nghĩ vậy thôi chứ cũng chẳng dám nói cho Dương Thu Tâm.
Song thế sự khó lường, chẳng bao lâu sau, Bắc Bình xảy ra sự kiện 7 tháng 7[1] kinh hoàng.