Lòng Phó Ngọc Thanh chùng xuống. Anh thầm nghĩ, chẳng qua anh chỉ nhảy cùng gái nhảy, uống một chút rượu thôi mà, có làm gì quá trớn đâu, nếu khách nhảy côn đồ muốn tranh giành với anh vì chuyện này thì hoàn toàn chẳng đáng. Xong còn thấy tên nọ đóng nguyên một cây đen sì, bám theo như tia chớp, anh càng kinh hãi, lẽ nào là nhà họ Lục?
Anh biết nhà họ Lục có chút quan hệ với cả hai phái hắc bạch ở Nam Kinh, lúc ở cổng Trung ương anh bị một tên bắn trúng cẳng chân. Cảnh sát tra đi tra lại mà chẳng tra ra được gì, chỉ bắt giam tên này, nói là cướp đường thôi.
Lòng Phó Ngọc Thanh lại tỏ như gương, bộ mấy cái lỗ thủng trên cửa xe kia là cho người mù xem chắc? Song anh vẫn chỉ cười tươi, còn mời cảnh sát trưởng ăn bữa cơm cảm ơn nữa.
Ở Nam Kinh mà còn bị bắn, nói gì đằng này ở Thượng Hải trời xa đất lạ, nếu thật sự đụng phải người nhà Lục thì có khi toi luôn cái mạng chứ đùa.
Giờ hẵng đang trên đường, Phó Ngọc Thanh bèn thấp giọng bảo phu xe: “Bác cứ đánh xe đến chỗ nào nhiều người vào ấy, càng náo nhiệt càng tốt!”
Phu xe vội vàng đánh xe đến đầu đường, Đỗ Hâm cuống cuồng nhảy xuống, không buồn đợi anh tìm tiền đã móc ngay một đồng bạc ra đưa cho phu xe, dặn ông ta đứng chờ trước cổng rạp hát. Phu xe nhận được tiền thì giật mình hoảng sợ, vui vẻ nhận lời ngay.
Phó Ngọc Thanh xuống xe, ngẩng lên nhìn, thấy trên bảng hiệu viết mấy chữ Nhà hát lớn Nam Kinh thì không nhịn được hé miệng cười. Thấy anh vẫn còn cười được, Đỗ Hâm rối đến độ nghiến răng ken két, hãi hùng kéo anh vào. Tên bám đuôi kia cũng xuống xe, vậy nhưng lại chỉ quanh quẩn trước cổng nhà hát, tán gẫu với mấy cô gái bán hoa, nom bộ bàng quan như đang đợi bọn họ đi ra ngoài.
Phó Ngọc Thanh mượn điện thoại trong nhà hát gọi về nhà. Tuy có hơi mất mặt thật, nhưng đến lúc này rồi còn giữ thể diện gì nữa. Anh cầm ống nghe, đè giọng bàn bạc với anh cả, hỏi anh có quen ai ở cục cảnh sát không.
Tính tình Phó Ngọc Hoa và Phó Cảnh Viên y hệt nhau, chỉ là dẫu gì cũng là anh trai. Phó Ngọc Hoa hỏi anh dăm ba câu, hiểu được có người theo đuôi thì cũng lo, bèn dặn: “Em chờ ở nhà hát một lát nhé, anh sẽ gọi người đến đón.”
Vừa cúp máy, Đỗ Hâm đã không nhịn được kêu ca, “Tôi dám chắc tên kia là bảo kê thiếu gia ạ, e là cậu chọc nhầm gái của hắn nên hắn mới dòm chòng chọc như thế ấy!” than tiếp, “người Thượng Hải đúng là ki bo dễ sợ, thiếu gia còn chưa dẫn cô nàng ra khỏi vũ trường cơ mà! Quá lắm là sờ mặt ôm eo thôi chứ gì, thế mà cũng phải đuổi theo bằng được ư?”
Phó Ngọc Thanh im lặng bao lâu, lúc này ngồi trong nhà hát trấn tĩnh lại đã an tâm hơn chút rồi, mới nói: “Cũng chưa chắc là vì thế.”
Chẳng ai có tâm trạng xem kịch, chỉ ngồi nghỉ một lát. Đỗ Hâm chờ không nổi, bèn thấp tha thấp thỏm chạy ra cổng dòm lén, chốc sau thảng thốt quay lại bảo anh: “Thiếu gia ơi! Bên ngoài lại có tên nữa tới!”
Phó Ngọc Thanh giật mình, lòng càng thêm bất an, anh định uống miếng nước cho bình tĩnh mà ngón tay cầm chén lại bắt đầu run lên. Đỗ Hâm lại chạy đi ngó tiếp, chẳng mấy lâu sau, một chiếc xe kéo đậu lại trước cổng rạp hát. Một người đàn ông mặc áo dài và áo khoác ngắn[1] xuống xe, cởi mũ để lộ mặt, Đỗ Hâm nhận ra ngay hắn chính là cái tên trùm du côn cứ nhìn chằm chằm thiếu gia hoài ở vũ trường.
1.
Đỗ Hâm giật mình đánh thót, hồn vía bay tọt lên mây, thấy tên kia dợm bước lên cầu thang hướng vào trong nhà hát thì hoảng lên, chân cẳng như nhũn ra. Cậu chạy ù về phòng nghỉ, thở hồng hộc mách Phó Ngọc Thanh: “Thiếu gia ơi! Cái tên côn đồ kia, hắn, hắn đuổi tới rồi! Hắn sắp vào đây rồi! Thiếu gia! Cậu, cậu mau trốn đi!”
Phó Ngọc Thanh thoáng sững sờ, không tin nổi hỏi, “Hắn vào đây ư?”
Hai mắt Đỗ Hâm đỏ quạch, gật đầu như bổ tỏi, “Thiếu gia! Cậu, cậu mau dậy trốn đi!”
Tim Phó Ngọc Thanh đập như trống dồn, nhất thời hoảng lên, chẳng biết phải làm gì. Nhưng một chốc sau anh lại hoàn hồn nghĩ, chắc chắn không phải chỉ vì một gái nhảy mà đuổi theo đến tận đây, lại còn vào hẳn trong rạp tìm đâu.
Có là người nhà Lục thì cũng không đến mức giết người ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, nếu muốn dạy anh một bài học thì cùng lắm là cho một phát súng nữa thôi. Nghĩ được thế thành ra lại bình tĩnh hơn hẳn, anh bèn vội vàng nói: “Mau đi gọi người tới đây đi! Gọi ai cũng được, miễn là người của nhà hát! Quản lý càng tốt!”
Anh nói vậy Đỗ Hâm hiểu ngay, bèn mê mải chạy ra ngoài phòng nghỉ tìm quản lý.
Vốn trong phòng nghỉ cũng có điện thoại, lúc này Phó Ngọc Thanh mới hơi bực mình không suy xét chu toàn, lẽ ra nên gọi người vào ngồi cùng từ vừa nãy rồi. Chỉ là giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, anh bèn vội bấm điện thoại, tìm bừa một cái cớ để gọi ai đó đến phòng nghỉ.
Cúp máy chưa được bao lâu thì có một nhân viên phục vụ mang trà bánh đến, Phó Ngọc Thanh lại lấy cớ xin này xin nọ. Nhân viên phục vụ còn chưa đi ra đã nghe thấy tiếng đẩy cửa nhẹ, có người khẽ gọi ngoài cửa, “Xin hỏi,” rồi cửa bị đẩy ra, Phó Ngọc Thanh không khỏi ngoái đầu lại nhìn.
Người vừa bước vào mặc bộ áo dài mới tinh, tay cầm mũ, thoạt nhìn cùng lắm hai mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, trông mặt mày cũng không phải dạng lưu manh. Mỗi tội trên mí mắt có một vết sẹo nhỏ nên nhìn thoáng qua hơi ác.
Phó Ngọc Thanh thấy vóc người hắn cao lớn tráng kiện, hiển nhiên là người giang hồ luyện võ lâu năm rồi, lòng lại căng thẳng thêm mấy phần.
Người nọ nhìn Phó Ngọc Thanh, mũ đã tháo xuống cầm trong tay, cẩn thận quan sát anh hồi lâu, thế rồi hắn chợt bước tới hai bước, cất lời: “Ngài là… Phó tam thiếu gia sao?”
Không ngờ hắn lại nhận ra mình, Phó Ngọc Thanh đâm ra càng hãi. Anh thầm mắng Đỗ Hâm lề mề quá thể, ngoài mặt lại vẫn trấn tĩnh như thường, cười đáp: “Tại hạ Phó Ngọc Thanh đây, xin hỏi ngài là…?”
Dường như người nọ thở phào nhẹ nhõm, hắn nói, “Mới vừa rồi ở vũ trường tôi đã ngờ ngợ là ngài rồi, nhưng lại nghĩ sao ngài không ở Nam Kinh mà lại đến Thượng Hải? Không ngờ đúng là ngài thật.”