Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 292




Mùa hè tới, rốt cuộc Mạnh Thanh cũng từ chức ở nhà máy bột mì để đến làm cận vệ cho anh. Vì chuyện này, Phó Ngọc Thanh thậm chí còn gióng trống khua chiêng mở tiệc thết đãi các thành viên trong bang một bữa linh đình, mời thêm cả mấy bàn từ bến tàu. Anh muốn cho Mạnh Thanh mặt mũi, nhưng dường như Mạnh Thanh chẳng hề để ý.

Công ty vận tải thủy của nhà họ Phó đã đổi chủ, Phó Ngọc Thanh chỉ còn là thành viên hội đồng quản trị trên danh nghĩa. Đỗ Nguyệt Sênh quả là một tay đáo để, một tờ giấy phép chẳng nhằm nhò gì với ông ta. Lúc lộ quân số 19 còn ở Thượng Hải, Đỗ Nguyệt Sênh cũng đã từng tổ chức quyên góp, Phó Ngọc Thanh qua lại nhiều với ông ta nên cũng đăng ký tham gia hội từ thiện của ông ta, hễ có việc là đều phải góp một phần. Công ty vận tải thủy ngày một lớn mạnh, đã bỏ xa hồi xưa.

Sau biến cố Thượng Hải, các khu Hoa giới bị tổn hại nghiêm trọng, một loạt nhà máy phá sản đóng cửa, nhiều nhà máy thậm chí còn nhân cơ hội đó cắt xén tiền lương và sa thải công nhân bừa bãi. Năm ngoái vùng trung hạ du của sông Trường Giang gặp một trận lũ lụt khủng khiếp, vô số nông dân không còn nhà để về đã lưu lạc đến thành thị. Nhà máy thì không buồn tuyển công nhân, nhân lực bị cắt giảm trầm trọng, người đi làm lúc nào cũng trong tình trạng được bữa hôm lo bữa mai, bởi vậy biến cố chỉ vừa manh nha là khắp nơi đã dậy sóng, thỉnh thoảng lại xảy ra đình công ở nơi này nơi kia.

Có khi anh đang đi bộ trên đường thì nghe thấy tiếng súng, con tim căng thẳng, bởi chẳng biết lính tuần ở khu nào đang xả súng nữa.

Vương Mãn Giang vẫn ở lại công ty vận tải thủy, thỉnh thoảng anh ra bến tàu sẽ gặp được hắn, trò chuyện đôi ba câu với hắn mới biết bây giờ phần lớn người trong công ty vận tải thủy là người của Thanh bang. Song anh không ngờ hóa ra Vương Mãn Giang cũng là người trong bang. Mạng lưới quan hệ giữa các quản đốc rất phức tạp, Hồng môn[1] rồi thì Thanh bang lằng nhằng rối rắm, thế mà Vương Mãn Giang ai cũng quen, chỉ cần hắn nói là các quản đốc khác đều sẽ chịu nể mặt nghe hắn.

Sau khi ký kết hiệp định đình chiến, lời kêu gọi kháng chiến chống Nhật ở trong nước trào dâng, Thượng Hải cũng tinh thần chẳng kém. Song chống Nhật vẫn là tiên quyết, đội nghĩa dũng trong công ty vận tải thủy không hề giải tán, Phó Ngọc Thanh liên tục đổ tiền tài công sức vào nên thanh danh ngày một vang dội.

Trong hai năm ấy, giá thuê nhà tăng vọt, bất kể là nhà trọ theo khu hay là nhà riêng. Phó Ngọc Thanh muốn mua một cái nhà khác cho Mạnh Thanh, có điều đi xem bao nhiêu chỗ rồi mà vẫn không ưng. Hà Ưng Mẫn biết anh muốn mua nhà nên đã quan tâm dẫn anh đi khảo sát một loạt chỗ, đều là tài sản của ngân hàng, hắn còn bảo anh, nếu cần nói một câu thì không thành vấn đề. Nhưng Phó Ngọc Thanh nhìn đi nhìn lại mà vẫn không chấm được căn nào, không phải chê vị trí, mà là chê chính cái nhà. Hà Ưng Mẫn chẳng mấy khi thấy anh khó tính thế này, đâm ra không khỏi sinh nghi: “Cậu định mua nhà cho ai ở đấy?”

Phó Ngọc Thanh chỉ có thể đáp: “Cho mình ở chứ còn cho ai, đâu có chơi lớn kim ốc tàng kiều như cậu đâu hử?”

Đời nào Hà Ưng Mẫn tin: “Người đẹp xoàng xĩnh tầm thường thì cậu chỉ có khinh, e là nàng mỹ nhân này không tầm thường rồi đây! Sao thế, không nỡ ra mắt cho tớ xem với à?” hắn còn bảo: “cậu đấy nhé, ai cũng bảo hai năm nay cậu càng ngày càng làm to càng ngày càng oách, bộ bạn bè cũ với nhau mà cậu cũng còn phải ra oai nữa hả?”

Tại vì mắt anh hơi hỏng, lúc ra ngoài lại không chịu đeo kính nên thành thử thái độ trông hơi kiêu căng khó gần. Nhiều người bình thường không lạ không thân với anh, lúc đi dự tiệc gặp anh cũng không dám ới một câu, cảm thấy anh làm to quá, chẳng nhớ gì đến bạn bè xưa kia nữa, nhưng sự thực là tại anh không nhìn rõ mà thôi.

Hà Ưng Mẫn không biết vì sao mắt anh lại bị mờ, từng hỏi rồi, song hắn chỉ bảo nhìn là biết anh không thích đeo kính đến thế nào, thế là y như rằng suốt ngày lôi chuyện này ra để trêu anh, bảo anh là mắc bệnh văn minh rồi. Hắn vừa cười anh vừa chọc anh không chịu đeo kính lúc đi ra ngoài là vì còn thiếu mất cái bằng tiến sĩ đấy.

Thế là cứ khi nào gặp hắn, Phó Ngọc Thanh lại càng không chịu đeo kính.

Một tuần Mạnh Thanh ở chỗ anh bốn ngày, ba ngày còn lại thì ở nhà. Nếu ban ngày anh bận ở công ty, Mạnh Thanh sẽ đến võ quán xem một chút, xong thì về nhà kiểm tra việc học của Đình Ngọc và Chấn Ngọc. Đình Ngọc đã kháu khỉnh lại còn hay cười nên ai nhìn cũng yêu. Cằm với môi của Đình Ngọc chắc là giống mẹ, tóc hơi dài, nhìn hao hao con gái, bởi vậy Mạnh Thanh rất chăm cắt tóc cho thằng bé, đốc thúc nó đánh quyền cũng rất ư nghiêm khắc chứ không có chuyện thả cửa. Tuy thằng bé vừa khảnh ăn lại vừa chểnh mảng, song học hành thì lại rất thông minh. Mạnh Thanh bảo Phó Ngọc Thanh, đánh quyền là để rèn luyện cho cơ thể khỏe mạnh thôi, chứ tương lai không thể dựa vào nó để kiếm cơm như hắn được, vẫn phải đi học, học đại học. Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười hắn: “Học đại học là thế nào?”

Mạnh Thanh biết anh đang cười mình, hắn có biết học đại học là thế nào đâu? Nhưng vì bị ép, hắn mới đáp không chút do dự: “Giống như tiến sĩ Lưu ở nhà máy của anh đấy.” Phó Ngọc Thanh thường xuyên gặp Lưu Tử Dân, Mạnh Thanh biết lịch trình của anh, cũng quen cả Lưu Tử Dân.

Hắn nói thế mà anh lại chẳng hề bất ngờ, nhưng vẫn cố tình giả đò không hiểu, hỏi lại hắn: “Tại sao phải học đại học? Cậu ta cũng học đại học đấy, mà chẳng phải vẫn phải nai lưng làm việc quần quật ở nhà máy đó sao? Chẳng thà cứ như ông chủ Đỗ đi, không học đại học mà vẫn thành công.”

Mạnh Thanh nghe anh hỏi thế, mãi lâu sau mới nói: “Anh không thích người có học vấn sao? Em thấy anh kính trọng anh ta lắm cơ mà.”