Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 289




“không được, em phải bật đèn lên, Mạnh Thanh bỗng quay đi, lợi dụng bóng tối để sấn tới đè tay anh xuống không cho anh cựa quậy, sau đó hắn gắt: “Em phải nhìn hết các vết thương trên người anh!”

Phó Ngọc Thanh đến phát sầu, chỉ còn nước giả vờ nổi giận, “Chỉ bị thương ngoài da thôi mà, có cái gì đâu mà nhìn? Tôi đã xấu nên không muốn để ai nhìn thấy rồi, sao em cứ phải làm trái ý tôi thế nhỉ?”

Thấy anh có vẻ cáu thật, Mạnh Thanh dịu đi, sẽ sàng hỏi, “Còn bị thương ở đâu nữa?”

Phó Ngọc Thanh nuốt ực một cái, chột dạ đáp, “Trên vai…,” nào chỉ là trên vai, đến cả cổ còn có dấu tay bị bóp kia, rồi thì hết lưng lại tay loang lổ cơ man những mảng tím bầm, may mà đều chỉ là thương ngoài da thôi, chăm sóc một thời gian là sẽ lành.

Tay Mạnh Thanh nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay anh, hắn bỗng bảo: “Để em về một chuyến, nhà em có thuốc mỡ trị thương Kim Thị dùng tốt lắm. Em cũng hay dùng, em mang qua cho anh.”

Phó Ngọc Thanh không khỏi cười: “Khuya lắm rồi, thôi.”

Mạnh Thanh chẳng nói hai lời, lập tức đứng dậy đóng cúc định đi đến cửa sổ, Phó Ngọc Thanh muốn ngăn hắn lại mà không được, bèn giở chiêu hù dọa hắn: “Đừng trèo cửa sổ nữa, kẻo bị ai cầm súng bắn trúng giờ!”

Mạnh Thanh chẳng đếm xỉa: “Tam gia, chẳng phải em nói chứ, mấy người bên ngoài nhà anh ấy chả dùng được một mống nào sất, nếu mà xảy ra chuyện thật thì chẳng ai ăn thua được gì đâu.”

Nghe hắn nói thế, Phó Ngọc Thanh mới hừ một tiếng tỉnh queo, rồi giả vờ hùa theo, “Đúng rồi, tôi cũng nghĩ thế đấy, thế nên tôi mới đang tính đăng báo tìm vệ sĩ đây, hay là ông chủ Mạnh giới thiệu vài người giúp tôi đi?”

Y như rằng Mạnh Thanh im liền, hồi lâu sau mới áy náy: “Tam gia, anh cũng thật là, sao mà lại xấu tính thế không biết! Rõ ràng em đã hứa với anh rồi, bao giờ hết bận thì sẽ qua mà!”

Phó Ngọc Thanh đâu có nghĩ hắn vẫn còn nhớ, cõi lòng ngọt ngào như ăn được kẹo vậy, chẳng còn tủi thân gì nữa, nhưng anh lại cố tình nói, “Em bận làm thầy dạy võ cho người ta rồi còn đâu, dư đâu ra hơi sức mà để ý đến tôi nữa?”

Mặc quần áo xong, Mạnh Thanh lại đi đến bên mép giường, xem chừng hắn hơi giận: “Ngày nào em cũng chờ anh ở Đan Quế, mà anh thì có tới không? Chẳng biết là ai mới không hơi sức đâu để để ý đến ai nữa?”

Nói rồi chẳng chờ anh đáp, hắn đã lại gần hôn lấy hôn để anh, hôn đủ rồi mới quyến luyến mở cửa sổ ra rồi nhảy ra ngoài. Phó Ngọc Thanh chẳng nghe thấy tiếng động gì ngoài cửa sổ, nào có giống như có người vừa tới rồi lại đi đâu? Nghĩ tới câu nói vừa rồi của hắn làm trống tim anh đập dồn dập, khóe môi không kìm được cong lên.

Nhưng chờ đến lúc Mạnh Thanh quay lại thì anh đã ngủ quên mất tiêu. Mạnh Thanh để hộp thuốc mỡ ở lại, không đợi trời sáng đã đi mất. Đến lúc anh ngủ dậy, thấy hộp thuốc ở trên đầu giường mới biết mình đã bỏ lỡ hắn mất rồi, tiếc quay quắt tự nhủ, biết thế đã nói thêm mấy câu nữa rồi mới để hắn đi.

Đến giờ ngủ trưa, anh còn nằm mơ thấy Mạnh Thanh phát hiện ra vết thương trên mặt mình, thế rồi hai người to tiếng một trận ầm ĩ, Mạnh Thanh nổi cơn tam bành bảo muốn bẻ gãy tay kia của Lục Thiếu Kỳ. Anh sợ vã cả mồ hôi, lúc tỉnh dậy cũng tự thấy mình sao mà hài hước. Cái chuyện lãng mạn như thế xảy ra một hai lần thì còn được, chứ không lẽ tối nào cũng phải đến quấn lấy anh à?

Mạnh Thanh cho anh thuốc bôi, anh mới bảo người làm bôi cẩn thận cho mình. Chẳng biết có phải vì là thuốc Mạnh Thanh mang đến nên anh mới cảm thấy thuốc này chất lượng đặc biệt tốt hay không nữa, cứ như thể có công dụng thần kỳ nào vậy. Hôm ấy dù là ngồi chơi ở vườn hoa dưới nhà hay nghe hí ở trong thư phòng, anh đều cảm thấy thật yêu đời, dường như đến cả thời tiết cũng thật đẹp, ánh nắng trời cũng sao khoan khoái.

Cho đến chiều, công ty vận tải thủy bỗng điện tới một cú, ngay tức thì phá vỡ tâm trạng tốt lành của anh.

Sau khi từ Hoài Nam về, anh ở dí trong nhà suốt, những chuyện lặt vặt ở công ty anh chẳng nhúng tay vào luôn, song có nhiều chuyện anh không thể cứ tránh ở nhà là xong được. Những cái khác thì không nhằm nhò gì, chỉ có đúng vụ này làm cho anh phát sốt lên. Số là công ty vận tải thủy đang trên đà cải tử hoàn sinh thì tự dưng nghe được tin giấy phép sử dụng đường thủy do chính phủ cấp trước kia không có hiệu lực, công ty đang hoạt động nhoáng cái đã biến thành công ty phi pháp. Tin tức này hệt như sấm sét giữa trời quang, buổi trưa hôm ấy anh ngồi nhà mà như ngồi trên đống lửa, gọi điện thoại đủ chỗ, song trong lòng lại lờ mờ biết nguyên cớ đằng sau là gì.