Nói cho cùng thì đây vẫn là một vụ bêu mặt. Về đến nhà anh mới gọi bác sĩ, hết khám rồi bôi thuốc, tất bật tong nửa đêm. Bác sĩ xem toàn thân cho anh xong thì bảo là chỉ toàn vết thương ngoài da thôi, chăm sóc là khỏi, nhưng mà mắt thì bị sưng vếu lên, lại còn ra cả máu, nên là anh nhất định phải lưu ý, cuối cừng bác sĩ dặn anh ở yên trên giường mà nghỉ ngơi, mấy hôm nay đừng có ra ngoài.
Bác sĩ nói thế làm anh bất an mãi không yên, sợ mắt lại để lại tật gì thì hỏng. Đêm xuống anh chẳng ngủ được, mình mẩy chỗ nào cũng đau nhức, đụng nhẹ một cái thôi cũng đau ứa cả nước mắt ra rồi thì còn ngủ nghê gì nữa? Vương Xuân đắp khăn lông lên mắt cho anh, cứ một chốc lại đổi một lần, cuối cùng sau nửa đêm thì không chịu được nữa nên phải đổi sang cho người khác, lại tiếp tục đắp khăn cho anh, thành thử chẳng ai được yên lành.
Bởi vì bị đánh thành thế này, cộng thêm cả vết thương ở mắt nên anh không được gặp ai, cũng không thể đến công ty, nói chung là làm cái gì cũng khó. Bác sĩ cũng dặn là không được nhìn ánh sáng, anh ở nhà một mình mà sách không được đọc, báo không được xem, đâm ra cả người anh cứ ngột ngạt khó chịu y như bị nhốt trong một cái hộp vậy, bức bối không thể tả. Việc duy nhất làm được chỉ có nghe đĩa hí, nói chuyện với người làm, không đọc được báo đã đành mà cũng chẳng có ai đọc cho anh. Vốn trong nhà đã ít người giúp việc sẵn, xong lại không ai biết chữ, Vương Xuân lớn rồi thì thôi không nói làm gì, nhưng người nhanh nhẹn học giỏi biết ít chữ như Tú Sơn thì lại bị anh cử đến công ty mất rồi. Bây giờ cậu ta cũng phải giúp anh chạy việc ở công ty, thế là anh chỉ còn nước tự mình khổ sở chịu đựng.
Vào lúc này, anh vừa mong Mạnh Thanh sẽ tới, lại vừa sợ hắn tới thật. Nhưng ghét của nào trời trao của ấy. Anh bị thương chưa được hai ngày, mấy vết bầm còn chưa tiêu thì Mạnh Thanh đã tới mất rồi. Trống tim anh đập thùm thụp liên hồi, anh bèn dặn người làm bảo mình không có ở đây, người làm đi xuống xong lại quay lên chuyển lời: “Tam thiếu gia, ông chủ Mạnh bảo anh ta sẽ chờ ngài quay về.”
Phó Ngọc Thanh ngồi trên lầu mà như ngồi trên bàn chông, mãi đến tận khi trời đã tối thui, người làm ai nấy đều ngái ngủ rồi Mạnh Thanh mới ra về.
Anh đứng đằng sau cửa sổ nhìn Mạnh Thanh đi ra, trong lòng hối hận khôn xiết.
Sau khi từ Đông Đài về, có lẽ là vì bị nhà Phó đóng cửa từ chối tiếp nên Mạnh Thanh không đến tìm anh nữa. Lần này hai người cãi nhau mà Mạnh Thanh lại tự mình đến, hẳn là có ý nhượng bộ, thế mà anh lại từ chối không gặp, người này sẽ nghĩ sao đây? Nhưng người anh đang thế này, nhìn cái là biết ngay bị đánh, Mạnh Thanh mà thấy thì hắn bỏ qua được chắc?
Ban đêm anh cứ trằn trọc mãi mà lại chẳng dám gọi điện, thế là bèn giữa đêm hôm dậy viết một lá thư. Ngờ đâu ngay sáng hôm sau Mạnh Thanh lại đến cửa tìm, anh lại dặn người làm bảo người trong công ty gọi điện đến kêu anh với bạn đi xem xưởng dệt ở Hàng Châu rồi, chắc phải mười ngày nữa mới về. Hãy nói với Mạnh Thanh như thế.
Kết quả người làm vừa mới đi xuống, anh ở trên lầu đã thấy Mạnh Thanh đi mất. Người làm lên kêu ca với anh: “Tam thiếu gia, tôi mới nói được có một câu thôi anh ta đã đứng lên đi thẳng luôn, tôi còn chưa nói hết mà.” Chắc là thấy ông khách này khiếm nhã quá, làm mất mặt mình nên hắn còn làu bàu: “Lại còn mặt nặng mày nhẹ nữa chứ, định cho ai xem không biết?”
Bình thường Phó Ngọc Thanh có hiền đến đâu thì lúc này cũng không nén được cơn giận, anh gắt lên: “Đi ra!”
Tay người làm này không quen với anh, chưa thấy anh nổi giận bao giờ nên hết hồn chạy biến ra ngoài.
Vương Xuân đang vắt khăn để chuẩn bị đắp cho anh, thấy thế mới khuyên: “Tam thiếu gia đừng nóng, cậu nói thế ông chủ Mạnh giận là đúng rồi còn gì?”
Phó Ngọc Thanh buồn khủng khiếp, muốn nói mà không nói ra nổi, thế là lại đi tới đi lui trong phòng. Trong lòng anh có lửa không thể phát tiết, có nỗi tủi thân không thể bộc bạch cho ai, làm cho anh vừa giận lại vừa chạnh lòng, can tội nóng ruột nên đâm ra dạ dày đau vật vã, Vương Xuân muốn nói cho lão gia với đại thiếu gia biết mà anh lại nhất quyết không chịu. Vương Xuân đành bó tay, chỉ có thể van xin anh nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.
Vốn Diệp Thúy Văn không biết anh gặp chuyện, lúc chiều qua thăm anh mới phát hiện thì hãi hùng lắm, bèn gặng hỏi anh mãi rốt cuộc là thế nào.
Mợ cũng biết chuyện giữa anh với Lục Thiếu Kỳ, còn anh thì đè nén lâu quá rồi, thế là bèn tuôn hết sạch ra. Diệp Thúy Văn nghe được một nửa thì sợ hết hồn vuốt ngực, “Cậu điên rồi à, chán sống rồi hay sao? Tên đó là người thế nào kia chứ, cậu không sợ gã bắn một nhát cho thật à…” mặt mợ tái mét như tờ giấy, chẳng dám nói ra câu kế tiếp.
Đến lúc Phó Ngọc Thanh kể xong đại khái sự tình, biểu cảm của Diệp Thúy Văn hơi phức tạp, mợ bỗng hỏi: “Ngọc Thanh, sao cậu phải chọc giận gã như thế nhỉ? Dỗ dành đấu dịu với gã có mất mát gì đâu, trước khi gã đi Tây, chẳng phải cậu cũng thân với gã lắm đó sao?”