Nhà họ Lục lại quật khởi từ đây, công ty vận tải thủy vốn đang lao đao cũng vì thế mà vực dậy, tình hình chuyển biến tốt đẹp, song anh lại rơi vào một nỗi bất an tột cùng.
Lục Thiếu Kỳ gọi điện cho anh từ Nam Kinh, bảo cuối tuần sẽ đến Thượng Hải gặp anh. Người làm nghe máy, đáp là anh không có nhà như đã dặn, nhưng anh đang ở ngay trên lầu đi đi lại lại hệt một con thú nhốt lồng, tưởng chừng sắp đạp thủng cái sàn nhà đến nơi rồi.
Anh cãi nhau với Mạnh Thanh, Mạnh Thanh chẳng nói chẳng rằng quay lưng đi thẳng. Anh chẳng chịu gọi điện, cũng chẳng chịu đến tiệm trà Đan Quế, lại càng không chịu đến khách sạn Hoa Mậu, mà Mạnh Thanh thì cũng cóc tới tìm anh. Sau vụ cứu tai, hai người đã không gặp nhau suốt gần một tháng.
Chẳng phải anh giận vì mỗi chuyện công ty vận tải thủy. Dù là dẫn anh đi đưa thiệp hay là bảo anh giúp Đỗ Nguyệt Sênh làm việc, Mạnh Thanh luôn luôn tìm đủ mọi cách để hỗ trợ anh, nhưng mà chính sự tự tung tự tác ấy là thứ khiến anh bực mình. Thật ra anh rất tường tỏ, nếu mà được thì như Mạnh Thanh nói ấy, bọn họ sẽ về quê ở ẩn, phải thế thì nhà họ Phó hay bang hội gì cũng kệ hết, chẳng liên quan gì đến bọn họ nữa.
Nhưng anh không thể.
Vì tránh mặt Lục Thiếu Kỳ, cũng vì phải đến mỏ than Hoài Nam khảo sát, anh đã bàn bạc với gia đình đưa vị tiến sĩ ngành mỏ người Mỹ nọ về nước rồi cùng xuất phát đi An Huy.
Anh kiên quyết lên đường như vậy làm Phó Ngọc Hoa cũng lo, dặn đi dặn lại anh phải liệu sức mà làm, không thể xem nhẹ.
Trước khi đi, Phó Ngọc Thanh hỏi anh, “Em e kinh doanh nhà máy tinh chế than sẽ không được suôn sẻ. Nếu mà đầu tư thật thì nguy cơ lỗ lớn sẽ cao. Bên em không còn nhiều tiền vốn nữa rồi, anh có bằng lòng ủng hộ em không?”
Phó Ngọc Hoa cười chẳng do dự: “Em đã hỏi anh thế thì sao anh không giúp cho được?” còn bảo thêm: “anh tin tưởng mắt nhìn của em, em cứ việc mạnh tay mà làm, cần bao nhiêu thì bảo một câu là được.”
Phó Ngọc Thanh vui mừng khôn tả, gánh nặng trong lòng anh cuối cùng cũng đã được gỡ xuống.
Lúc đến Hoài Nam, quả nhiên trang bị nhà máy đều đã cổ lỗ sĩ, công nhân thì thiếu thốn, nói chung chỉ còn làm được chăng hay chớ thôi chứ gần như chẳng mót ra được tí than nào. May mà vị tiến sĩ ngành mỏ kia cần cù chịu khó, từ tổ chức nhà máy đến chất lượng than, tất cả từ đều duyệt lại tỉ mẩn một lượt, sau đó phác lại sơ lược cho anh nghe. Phó Ngọc Thanh suy ngẫm mấy đêm liền mới gọi điện về, đưa ra quyết định cuối cùng, phải dốc toàn lực đầu tư cho nhà máy tinh chế than này.
Anh, La Nhữ Thành, và Hà Ưng Mẫn cùng góp một triệu, kế đó lại hứa lương hậu hĩnh để giữ vị tiến sĩ ngành mỏ kia ở lại quản lý nhà máy giúp anh, đổi mới toàn bộ trang thiết bị trong nhà máy, tập trung toàn lực lượng vào khôi phục lại các giếng cũ để tranh thủ thời gian mau chóng khai thác.
Không thể bỏ bê công việc ở Thượng Hải nên anh cũng không thể ở Hoài Nam lâu, lo liệu xong xuôi cho nhà máy là anh chạy ngay về Thượng Hải. Lúc đó đã vào tháng Mười, quân đội Nhật Bản gửi máy bay ném bom oanh tạc Cẩm Châu, chính phủ Quảng Đông đã sớm tuyên bố chấm dứt nội chiến, yêu cầu liên minh với chính phủ trung ương để chung sức kháng Nhật, song chính phủ Quốc dân ngoài thỉnh cầu Hội Quốc liên[1] chủ trì công bằng và kêu gọi sự quan tâm của Mỹ Anh Pháp ra thì chẳng làm gì hơn. Hay tin chính phủ đã hạ lệnh chuẩn bị tự vệ, không cho phép ra quân, Phó Ngọc Thanh vừa căm phẫn vừa thất vọng.
Anh cứ tưởng Lục Thiếu Kỳ sẽ bận rộn công việc quân đội nên không ở Thượng Hải bao lâu, chẳng ngờ anh đi hẳn một chuyến Hoài Nam rồi mà vẫn không tránh được gã.
Không biết Lục Thiếu Kỳ moi từ ai ra ngày anh về, gã bố trí cấp dưới đến nhà ga chặn đường rồi đưa anh thẳng đến chỗ gặp. Hóa ra Lục Thiếu Kỳ còn tham dự một buổi tiệc ở Thượng Hải, khăng khăng ép anh đi cùng.
Những người tham dự đều là tầng lớp tinh hoa xã hội đến từ đủ các lĩnh vực, nào công thương nghiệp, nào quân đội, còn có rất nhiều nữ minh tinh yêu kiều mĩ lệ. Trong đám người này một số là người quen cũ của nhà họ Lục, một số thì không, điều khiến anh bất ngờ chính là, Trì Ly Sơn với Dương Thu Tâm cũng có mặt.
Lục Thiếu Kỳ dẫn anh qua mời rượu Trì Ly Sơn, mồm miệng thẳng đuột: “Anh Trì, tôi nghe nói anh với Ngọc Thanh có chút hiểu lầm, chẳng biết hai người đã giảng hòa chưa?”
Trì Ly Sơn vẫn chưa đến nỗi làm mích lòng gã, bèn cười: “Hiểu lầm thôi ấy mà! Tình duyên cảm động của anh Phó với cô Lục đúng là làm người ta ghen tị không thôi!” Phó Ngọc Thanh lại khách sáo đá qua, tất nhiên là vẫn còn kém anh Trì với phu nhân, còn tâng bốc rằng hai người bọn họ bên cạnh nhau mới đúng là xứng đôi vừa lứa.
Anh quan sát Dương Thu Tâm ở khoảng cách gần, quả thực cô đã gầy đi rất nhiều, tinh thần cũng không vui vẻ, khóe miệng chỉ ngậm nụ cười mơ hồ, miệng nhấp rượu nhạt thếch. Phó Ngọc Thanh hơi nghi cô hút thuốc phiện.
Anh với Trì Ly Sơn chẳng đá đưa được mấy câu đã bị Lục Thiếu Kỳ lôi vào một góc khuất. Gã mở miệng chất vấn: “Anh mà cũng biết thương hương tiếc ngọc gớm đấy nhỉ?”