Thật ra cả hai rất hiếm khi bàn luận đến những vấn đề này. Hồi xưa Mạnh Thanh từng kể qua loa mấy chuyện giành đất với anh, đơn thuần chỉ là hòng xóa đi ý định kinh doanh thuốc phiện của anh thôi, đời nào hắn sẽ thật sự làm chuyện đụng chạm đến người ta chứ? Chỉ là anh muốn Mạnh Thanh hãy mau mau chóng chóng thoát thân đi mà thôi.
Giờ thì có quá nhiều thứ chẳng thể nói ra, anh đâm hối hận. Nhưng anh mang ơn Đỗ Nguyệt Sênh, không chỉ là thành viên ban hội đồng quản trị của nhà máy bột mì Hoa Phong, anh còn là phó tổng giám đốc công ty tàu thủy Đại Đạt, giờ anh còn nói được gì với Mạnh Thanh đây? Anh đã bước một chân vào rồi, thoát thân sao nổi nữa, chỉ có thể vừa bước vừa nhìn thôi.
Chuyện mỏ than Hoài Nam anh đã chốt không đi không được rồi. Chẳng mấy khi hai người mới gặp nhau, anh không muốn nói đến mấy cái chuyện mất vui này, bởi vậy anh bèn cân nhắc lựa lời: “Ý của em tôi rất hiểu, nhưng ngài Đỗ đã giúp tôi một ân huệ lớn dường ấy, tôi mà không báo đáp thì chẳng phải là không biết điều sao? Mỗi tội Hoa Phong thì tôi thật sự không rành lắm. Công ty vận tải thủy của chính tôi đây còn đang lao đao mà lại đi lĩnh lương từ Đại Đạt, thực tình tôi cũng thấy áy náy…”
Nghe anh nói thế, Mạnh Thanh lại đâm luống cuống: “Tam gia, tất nhiên em biết công ty vận tải thủy của anh đang lao đao, nhưng em nghe nói tình hình ở Đại Đạt còn bết bát hơn nữa cơ. Ngài Đỗ bảo là, chờ bao giờ ông ấy lên chủ tịch của Đại Đạt, mời anh làm tổng giám đốc thì sẽ cả sáp nhập cả hai công ty, đã có ngài Đỗ cai quản, ông ấy lại còn là anh em kết nghĩa với rất nhiều viên chức chính phủ quan trọng, có ông ấy đứng ra khơi thông thì anh sẽ không còn phải vất vả thế này nữa.”
Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng đứng phắt dậy, đè giọng hỏi dồn, “Ai bảo em mấy cái đó?”
Mạnh Thanh chau mày bối rối, “Tam gia chỉ nói đúng câu đó thôi à?”
Phó Ngọc Thanh trấn tĩnh lại, nói: “Ai nói cho em biết công ty vận tải thủy của tôi đang gặp khó khăn?”
Mạnh Thanh cao giọng hỏi vặn lại, “Tam gia không cho em biết thì chẳng nhẽ em không thể đi hỏi à?”
Phó Ngọc Thanh nẫu hết lòng, anh không ngờ tin tức lại lan truyền nhanh đến vậy, công ty gặp khó khăn là một chuyện, nhưng tất cả mọi người đều biết lại là một chuyện khác. Anh bảo: “Còn chưa biết chuyện này thực sự nghiêm trọng đến đâu, em nói thật cho tôi đi, rốt cuộc là em nghe được từ ai?”
Mạnh Thanh hơi bực: “Tam gia, quá nhiều người biết chuyện này rồi, anh còn gặng hỏi làm gì nữa? Tam gia gặp khó khăn sao không nói cho em biết, có phải tam gia nghĩ em chẳng hiểu gì, chẳng giúp được gì đúng không?”
Liên quan đến chuyện của công ty làm cho Phó Ngọc Thanh cũng hơi nóng tính, anh trách hắn tự tung tác, “Đây là chuyện làm ăn kinh doanh, chẳng lẽ tôi lại đi kể từng thứ một trên giường với em à?”
Lời vừa ra, lòng lập tức hối hận, y như rằng mặt Mạnh Thanh tái mét đi, rồi bất thình lình hắn đập bàn đánh ruỳnh cái văng cả trà. Giọng hắn sục sôi lửa giận: “Chuyện làm ăn kinh doanh em chẳng hiểu gì cả, tam gia không tin em, em không trách tam gia! Nhưng tại sao những chuyện khác anh cũng chẳng chịu nói gì với em thế? Lẽ nào anh nghĩ em thật sự mù tịt ư? Mã Kính Tông đánh chết người nhà Phó bọn anh, sao tam gia không nói cho em? Chẳng nhẽ em vẫn chưa xứng để lo liệu chuyện này hộ tam gia à?”
Phó Ngọc Thanh đâu ngờ hắn cũng biết đâu, rồi lại sợ hắn đi tìm Mã Kính Tông thật, nên tuy giận nhưng vẫn nói: “Đấy là tại cậu ta học hành chểnh mảng, sa vào hút chích, tự chuốc họa vào thân thôi, trách ai được.”
Mạnh Thanh càng cáu máu lên vặc lại: “Tam gia! Thế sao anh không nói với Hồng Hoa như vậy?”
Phó Ngọc Thanh sửng sốt, anh nào có hay hắn lại biết tin qua Lạc Hồng Hoa, lòng anh càng thêm nặng nề, “Người chết đã chết rồi, còn làm gì được nữa! Em có bẻ gãy tay gã thì người ta cũng chẳng sống lại được! Nếu không phải tại người của bọn em dụ dỗ cậu ta, bán thuốc cho cậu ta thì đời nào có chuyện cậu ta thành ra như thế! Bây giờ em nói thế với tôi có ích gì không! Chẳng lẽ em đi gây thù chuốc oán với gã vì tôi thì tôi vui lắm đấy?”
Cả đời này trước giờ anh chưa bao giờ độc mồm đến vậy, nói xong mới biết lòng mình ôm bao nhiêu phẫn uất, cả người cũng run bần bật.
Mạnh Thanh sững người, mặt cắt không còn một giọt máu, hắn siết chặt tay, môi giần giật, song chẳng thốt lấy nổi một lời, cứ thế đứng dậy đi mất.
Rèm phòng trà bị hắn đùng đùng hất văng lên rồi lại rủ xuống, tựa chiếc lá khô la đà trong gió.
Bước chân Mạnh Thanh xuống tầng vừa vội vừa nặng nề, từng nhịp từng nhịp như giẫm lên con tim anh, thế nhưng anh vẫn còn quá tức giận, bởi vậy anh chỉ ngồi yên đó, lòng rối tung như mớ bòng bong, đích xác là một tình huống đau đầu nhức óc nát bươm nát bét.
Tình hình chính trị lúc bấy giờ cũng rối ren chẳng kém, Quảng Đông và Quảng Tây (lưỡng Quảng) thành lập chính phủ độc lập, đánh nhau tuốt đến tận địa bàn Hồ Nam – Giang Tây. Trung ương vừa phải lo đàn áp quân phiến loạn, lại vừa phải lo chống lại đội quân của lưỡng Quảng, anh càng nhìn càng hoang mang.
Đáng ra anh đã chuẩn bị xong xuôi cho chuyến đi Hoài Nam rồi, kết quả còn chưa xuất phát, sông Trường Giang đã xảy ra lũ lụt. An Huy cũng gặp thiên tai, còn đi gì nữa? Giao thông giữa các vùng đồng loạt đứt đoạn. Lúc bấy giờ mực nước ở nhánh Hán Thủy của sông Trường Giang tăng cao, toàn bộ Hán Khẩu bị ngập, mấy chục triệu người mắc kẹt. Thượng Hải cũng thành lập ủy ban cứu tế lũ lụt, Đỗ Nguyệt Sênh là một trong số những ủy viên, anh với Mạnh Thanh chỉ trông thấy nhau từ xa trong cuộc họp cứu tế đúng một lần, còn chẳng kịp gặp tận mặt đã bị người khác vội hớt hải gọi đi.
Thế là anh lại lùi lịch đến sau lũ hẵng đi Hoài Nam, kết quả đến tháng Chín, vùng Đông Bắc lại xảy ra một sự kiện trọng đại thay đổi toàn cục.
Quân Nhật vịn cớ tuyến đường sắt Nam Mãn Châu bị phá[1] để ngang nhiên ra quân đánh chiếm đại đa số các thành phố phía Đông Bắc. Thẩm Dương, Liêu Dương, Trường Xuân, Doanh Khẩu tất cả đều đã thất thủ, tin tức báo cáo đều viết quân Nhật giết người cướp của, hoàn toàn không đếm xỉa đến công pháp quốc tế, quân ta liên tục nhượng bộ, lãnh thổ liên tục rơi vào tay giặc, Tổ quốc bị chắp tay dâng lên cho ngoại xâm.
Chuỗi sự kiện ấy đã gây chấn động đến toàn thể đất nước, nhất thời lời kêu gọi kháng chiến chống Nhật dâng cao, nhân dân cùng sinh viên các vùng cùng hướng về phía chính phủ yêu cầu hành động.
Dưới áp lực nặng nề, Tưởng Giới Thạch buộc phải thả Lục Chính Hãn, đồng thời khôi phục chức vụ ủy viên trung ương cho ông ta.
Tất cả những chuyện này xảy đến quá dồn dập, hẳn Lục Thiếu Kỳ đã sớm nhận được điện báo, bèn vác thân từ Đức chạy đến Hồng Kông, lúc đơn tái bổ nhiệm được công bố, gã đã từ Hồng Kông trở về Nam Kinh.