Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 270




Phó Ngọc Hoa trông anh bình chân như vại hoàn toàn chẳng biết mô tê gì, biết ngay chắc là anh lại đi chơi bời nguyên đêm rồi đây, giận đến độ sạc cho anh một trận lên bờ xuống ruộng. Cả nhà đều biết đêm qua anh chạy mất dạng, anh cũng chẳng dám biện bạch, chỉ cúi gằm mặt nghe anh cả dạy dỗ.

Lúc Phó Cảnh Viên phát bệnh, bên cạnh chỉ có Diệp Thúy Văn, mợ hoảng đến nỗi mê tơi hết cả đầu óc, bác sĩ Trung y Tây y mời tất, Phó Ngọc Hoa nhận được điện thoại bèn vội vã chạy tới, lúc đó đã là nửa đêm.

Lần phát bệnh này của Phó Cảnh Viên rất nguy hiểm, may mà Diệp Thúy Văn phát hiện sớm, bác sĩ cũng đến nhanh, chứ không chỉ e toi luôn cái mạng. Sau khi tỉnh nửa người bị liệt, đi lại bất tiện nên càng phải có người bên cạnh, thế là nhà lại tức tốc mời một người Nhật Bản đến chăm sóc.

Diệp Thúy Văn gầy đi rõ thấy, Phó Ngọc Thanh hỏi mợ mới biết hóa ra lần này Phó Cảnh Viên trúng gió là có nguyên cớ cả.

Ở quê nhà họ Phó có một người họ hàng xa là anh em cùng sữa với Phó Cảnh Viên, con trai mắc bệnh lao chết, nhà chỉ có một đứa cháu trai đi học ở nông thôn, đạt được chút thành tích, nay đã học xong trung học, muốn đến Thượng Hải học tiếp. Bởi vì xưa giờ nhà bọn họ vẫn được nhà Phó hỗ trợ nên lần này đến Thượng Hải cũng qua gặp Phó Cảnh Viên, Phó Cảnh Viên hỏi cậu ta chút văn chương cũ, lại còn rất khen cậu ta.

Cu con từ nhà quê lên thành thị, chắc là nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, trong tay cậu chàng lại có tiền, không đi tiết kiệm mà lại đến vũ trường nhảy với gái. Bởi vì cu cậu hay lui tới nên ở vũ trường có người cho cậu hút thử một loại thuốc lá Đông Dương, dè đâu cái thuốc này lại là thuốc đặc chế, bên trong cho ma túy, có thể khiến người hút bị nghiện, lúc lên cơn còn kinh khủng gấp trăm lần thuốc phiện.

Tại hút phải cái món thuốc này nên quẳng tiệt luôn việc học hành, tiêu tiền mát tay như xả nước, kết quả đến lúc không còn tiền để mua thuốc thì bệnh mém tí đi đời, bị người trong hội đồng hương phát hiện, mới tìm đến nhà họ Phó. Phó Cảnh Viên chẳng ngờ cậu chàng lại dính phải cái món này, giận quá, chỉ còn nước đưa cậu ta đến trại cai nghiện. Nào ngờ cậu ta đào tẩu khỏi trại, để lừa tiền mua thuốc, đã móc ngoặc với một lũ chợ búa lừa đảo lợi dụng danh tiếng Phó thiếu gia để lừa tiền gái nhảy, kết quả lừa trúng cô bồ mới của Mã Kính Tông, giăng bẫy không thành, ngược lại bị tay chân của Mã Kính Tông đánh chết tươi.

Đồng bọn của cậu chàng chẳng những không đi báo cho chính quyền mà lại còn đi gọi cho nhà Phó, bảo cậu ta nợ tiền đánh bài, bây giờ phải cấp tốc trả tiền nợ. Sau khi trải qua hai vụ với Phó Ngọc Thanh, Phó Cảnh Viên chỉ còn nước thà tin còn hơn không tin, chỉ mong sao người nguyên vẹn bình an là được, bèn viết séc cho người mang đi. Kết quả người làm đến đưa séc thì chẳng thấy người sống đâu, chỉ thấy một cái xác be bét máu me, sợ bay hồn, Phó Cảnh Viên biết chuyện giận run người, đâm ra mới phát tác cái bệnh này.

Nói đến đây, đôi mắt Diệp Thúy Văn sưng húp đỏ ngầu vì khóc, người nhìn vào ai cũng xót xa. Mợ bảo: “Cha con không muốn con giao du với đám người đó cũng chính là vì thế này đấy, đám đó đều chẳng ra gì, thân thiết với con thế thôi, ai mà biết được trong lòng nghĩ gì chứ?”

Phó Ngọc Thanh biết mợ nói thế là có ám chỉ, song cũng chẳng dám ho he gì, chỉ luống cuống gật đầu vâng.

Trận bệnh này đã làm héo mòn bao ý chí tinh thần của Phó Cảnh Viên, tự biết đã đến cái tuổi gần đất xa trời rồi, càng cảm thấy số trời khó lường, thậm chí còn chẳng luôn miệng càm ràm trách móc như hồi xưa nữa, đến cả người làm còn thấy dường như ông đã biến thành một con người khác, chẳng giận dữ chi nữa. Nhưng Phó Ngọc Thanh chứng kiến mà lòng càng thêm đau đớn.

Diệp Thúy Văn nói chuyện với anh lúc không có ai, muốn anh bế Đình Ngọc đến cho Phó Cảnh Viên gặp. Phó Ngọc Thanh hết sức khó xử, Diệp Thúy Văn khuyên anh rất lâu.

Đằng Lệ Văn thì mãi chẳng thấy có động tĩnh, đằng anh thì rõ ràng có con mà lại để ở chỗ người khác cho người ta nuôi, cà kê không chịu đưa về, nhỡ chẳng may Phó Cảnh Viên có bề gì, chẳng phải sẽ tiếc nuối cả đời hay sao?

Phó Ngọc Thanh cũng vô cùng lo lắng với tình trạng sức khỏe của cha, anh hiểu tính cha, biết là hẳn cha mong được gặp Đình Ngọc lắm, nhưng lại cứ cố chấp không mở miệng.

Anh quả thực chẳng biết phải mở lời thế nào với Mạnh Thanh nữa. Tại vì chuyện này mà mấy ngày liền cả hai không gặp nhau. Nếu mà nhận lại Đình Ngọc, e là một sớm một chiều chưa đưa về nổi đâu, anh biết nói gì với Mạnh Thanh đây?