Phó Ngọc Thanh còn chưa có động tĩnh gì, Mạnh Thanh đã tự đến tìm anh trước.
Lúc Mạnh Thanh tới, anh đang chạy việc ở ngân hàng chứ không ở nhà. Sau khi về nghe Đỗ Hâm bảo mới hơi giật mình, Đỗ Hâm nói: “Thiếu gia, ông chủ Mạnh chờ rõ lâu, đáng ra còn định chờ tiếp cơ, nhưng mà có người đến tìm gấp, cũng chẳng biết là có việc gì nên anh ta đi mất tiêu rồi.”
Phó Ngọc Thanh ồ tiếng, Đỗ Hâm bèn thuật lại lời của Mạnh Thanh: “Ông chủ Mạnh nói, ‘Cứ tưởng tam gia ở Thượng Hải thì dễ gặp hơn, ai dè muốn gặp một lần cũng khó như vậy.’”
Phó Ngọc Thanh bị giọng điệu vừa y chang vừa nghiêm túc tợn của cậu chàng chọc cười, Đỗ Hâm nói: “Thiếu gia, anh ta chờ cậu lâu quá thể, đến tôi cũng còn thấy ngại.”
“Ha,” Phó Ngọc Thanh liếc cậu cười nhạt, “sao không gọi điện tới ngân hàng tìm ta?” rồi hỏi: “anh ta có bảo là chuyện gì không?”
Đỗ Hâm vội lắc đầu: “Anh ta không nói, tôi cũng không tiện hỏi.” Cậu còn chêm thêm, “Đến cả tôi cậu còn không dẫn theo thì là có việc thật rồi, thôi tốt nhất cứ để anh ta chờ đi!”
Phó Ngọc Thanh nhất thời khó hiểu, không tài nào nghĩ ra nổi tên này tìm anh có việc gì, bèn bảo: “Vậy cậu lấy giùm ta cái điện thoại đi, ta hỏi anh ta là xong.”
Đỗ Hâm ai da một tiếng: “Tôi lại không ghi số anh ta rồi,” rồi cậu chàng nghĩ nghĩ mới khẽ bảo: “thiếu gia ạ, còn chưa chắc anh ta có điện thoại ấy.”
Phó Ngọc Thanh hơi ngạc nhiên, thế rồi mới chợt nhớ ra, lúc đầu là Mạnh Thanh cho người mang thiệp mời tới, sau cũng là Mạnh Thanh tự mình đến khách sạn Vạn Quốc đón anh, hai người quả thực chưa từng trao đổi qua điện thoại lần nào. Anh ngẫm nghĩ, cũng chẳng có thời gian mà lề mề nữa, đành sai Đỗ Hâm: “Cậu dẫn ai qua chỗ anh ta xem cái xem, nếu anh ta đã xong việc về nhà rồi thì bảo quay lại đây gọi ta.”
Đỗ Hâm đi liền.
Phó Ngọc Thanh nghỉ ngơi chưa được bao lâu, sắp sửa ăn cơm tối thì người đi cùng Đỗ Hâm đến chùa Từ Vân đã quay về bảo Mạnh Thanh xong việc rồi, mời anh qua. Phó Ngọc Thanh thay áo mũ chỉnh tề, đang định ra cửa thì lại nghĩ gì đó thêm rồi quay lại lên lầu. Đầu tiên gấp bọc gọn gàng áo của Mạnh Thanh lại, kế đó lôi ra một bộ chén màu ngà vó ngựa, bảo người làm bọc cẩn thận rồi cất vào hộp mang lên xe.
Lúc anh đến chùa Từ Vân, Mạnh Thanh đã chờ ở nhà được một lúc lâu, chẳng biết đang nói gì với Đỗ Hâm mà Đỗ Hâm nom có vẻ kinh ngạc lắm, luôn miệng hỏi: “Thiệt sao!” đã hỏi liến thoắng lại còn dùng giọng Nam Kinh nữa chứ, đứng ngoài cổng đá còn nghe được, làm cho Phó Ngọc Thanh muốn đỡ trán luôn.
Mạnh Thanh đang dãn cơ chân trong sân, thấy anh đi vào thì không kìm được nở nụ cười, gọi, “Tam gia!”
Đỗ Hâm quay lại, thấy anh tới mới bèn bảo: “Thiếu gia, sao cậu đến sớm thế. Tôi còn vừa mới bảo ông chủ Mạnh là sợ lát nữa cậu mới đến được cơ.”
Mạnh Thanh đã buông chân đi về phía anh, Phó Ngọc Thanh trông hắn vẫn có tinh thần như vậy, bèn mỉm cười: “Ông chủ Mạnh, mới mấy ngày chưa gặp mà đã thấy khí sắc ngài tốt hơn hẳn.”
Mạnh Thanh lại lắc đầu: “Tam gia cứ đùa tôi thôi, tôi chẳng tin đâu.” Rồi hắn hỏi: “Tam gia ăn chưa? Nếu không chê thì dùng bữa ở chỗ tôi luôn nhé, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với tam gia.”
Phó Ngọc Thanh thấy hắn vẫn thế, cảm giác xa cách rất nhỏ trong lòng kia chẳng biết đã tiêu tan đâu rồi, nên chẳng khách sáo với hắn mà gật đầu cái rụp: “Được, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh.” Anh lại hỏi: “Vừa rồi ngài nói cái gì với Đỗ Hâm mà thật giả gì vậy?”
Đỗ Hâm nghe anh nhắc tới mình thì nhanh nhảu: “Thiếu gia, vừa rồi tôi đang bảo cậu muốn mời ông chủ Mạnh ăn cơm, nghe nói quán Tụ Tiên khá ổn, ông chủ Mạnh lại bảo tuyệt đối không được.” Nói đến đó cậu thoáng ngưng lại, nhìn về phía Mạnh Thanh, Mạnh Thanh hơi cau mày rồi đáp thẳng thừng: “Con trai của sở trưởng sở cảnh sát bị đánh chết ở quán Tụ Tiên. Mấy ngày này tam gia mà có xã giao gì thì đừng đến đó.”
Phó Ngọc Thanh hơi ngạc nhiên: “Sao lại thế, xích mích thế nào mà nghiêm trọng vậy?” Mạnh Thanh chỉ đáp chung chung: “hình như là vì tranh giành bạn gái.” Rồi hắn nhíu mày: “Thôi không nói chuyện này nữa. Mấy hôm nay tam gia bận quá không gặp được, cả hai lần tôi đến đều không được thấy mặt ngài.”
Hắn đến tận hai lần làm Phó Ngọc Thanh rất kinh ngạc, anh bèn bảo: “Ngài để lại lời nhắn là tôi sẽ qua ngay mà?” còn đùa, “ngài cứ bí ẩn như vậy lại làm tôi hơi sợ đấy. Tôi không có chuyện gì xấu bị ông chủ Mạnh nắm thóp đâu đúng không?”
Mạnh Thanh cũng cười: “Tam gia chỉ thích nói đùa thôi.” Hắn liếc Đỗ Hâm một cái, bảo: “Cũng không phải chuyện gì quan trọng. Đoàn hí Phú Liên[1] sắp đến Thượng Hải, nghe nói tam gia thích xem hí nên tôi định lúc đó mời tam gia đi uống trà thưởng nhạc ấy mà.”