Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 257




Nói rồi chẳng chờ Mạnh Thanh đáp, anh cúi xuống đất nhặt quần áo. Mạnh Thanh vẫn nhìn anh, mặt vẫn đong đầy đau đớn, muốn đưa tay ngăn anh lại, nhưng nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay anh lại chẳng dám động nữa, cứ đứng sững đấy như tảng đá.

Phó Ngọc Thanh cầm quần áo lên, nhận ra mình vẫn chưa hết run, chẳng biết là vì tức hay là vì sợ nữa. Anh không hiểu rốt cuộc mình ở đây để làm gì, bao nhiêu lần giải thích mà kết quả vẫn về một thế thôi.

Đến lúc anh ăn mặc xong xuôi mới phát hiện Mạnh Thanh vẫn đứng trước mặt anh như thế.

Anh ngước lên trông thấy ánh mắt kinh hoàng của Mạnh Thanh, tuyệt vọng nhường ấy, lúng túng nhường ấy, cơn giận trong ngực anh bỗng tiêu ráo, tựa như bông tuyết rơi vào ngọn lửa, tan đi chẳng còn chút tăm hơi.

Anh khẽ khàng: “Tôi không đi đâu.”

Mắt Mạnh Thanh đỏ lên, nhìn anh đăm đắm, nhưng không lên tiếng.

Anh nhặt quần áo Mạnh Thanh lên, mặc vào cho người trước mắt. Mạnh Thanh tự mình mặc quần, đang thắt đai lưng lụa đen, mới quấn hai vòng thì anh tự dưng hỏi: “Sao lại đưa Đình Ngọc đến chỗ Lạc Hồng Hoa?”

Chắc Mạnh Thanh không ngờ anh sẽ hỏi câu này, nhìn anh rất lâu, dường như không dám tin, “Anh giận vì chuyện đó ư?”

Phó Ngọc Thanh thở dài, “Nếu em thực sự phải giấu tôi thì sao không bảo Đỗ Hâm đến chăm tụi nó?”

Mạnh Thanh lắc đầu: “Đời nào Đỗ Hâm chịu giấu anh? Em không thể để anh biết được.”

Phó Ngọc Thanh thoáng ngưng lại, hỏi tiếp: “Không còn ai khác nữa hay sao?”

“Có người tin được, nhưng mà em không yên tâm. Lần trước…, em vừa mới đi là nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, em không dám bất cẩn nữa.”

Lần trước xảy ra chuyện gì, hắn chẳng cần nói. Giao cho Đỗ Hâm quả thực không phù hợp lắm. Phó Ngọc Thanh cũng thấy mình hơi vô lý, song vẫn không dằn được cảm giác bất công.

Anh im lặng, một hồi lâu sau mới cất tiếng: “Cái hôm em mới từ Đông Đài về, tối tôi nằm mơ thấy em đấy.”

Mạnh Thanh đã thắt xong đai lưng, bàn tay đang cài cúc áo khựng lại, nhìn anh chăm chú, nín thở.

Ngặt nỗi có những lời, trước mặt Mạnh Thanh, anh quả thực không nói ra nổi.

Anh chậm rãi đi tới đi lui một hồi, vừa mới đến cửa, Mạnh Thanh đã vội vàng đuổi theo đứng chắn lù lù trước mặt anh.

Anh xoay người lại, quay lưng về Mạnh Thanh. Sắc trời bên ngoài đã chập choạng, phảng phất như người phụ nữ tuổi xế chiều ngồi trong góc các, mặt mày hãy còn vương diễm sắc ban ngày, nhưng lại chất chứa một nỗi bi thương mông mờ.

Anh quay lại, giọng rất thấp: “Tôi mơ thấy em bỏ đi ngay ngày hôm sau, thậm chí còn chẳng bảo tôi lấy một câu. Tôi đi tìm em khắp nơi mà không tìm thấy, sau đó đến nhà Lạc Hồng Hoa… Cô ấy nói trong lòng em chỉ có Phượng Bình thôi, chẳng qua chỉ ở lại vì tiện đường…” nói đến đó, họng anh nghẹn cứng lại, lời trong mơ anh chẳng muốn nhắc lại một lần nào nữa, cho nên bèn dứt khoát lướt qua thẳng, “lúc ra viện, tôi nhờ y tá giữ thư cho em, cũng chẳng thấy em đến tìm tôi, gọi một cuộc cũng không có. Đến lúc tôi khỏe hơn ra ngoài tìm em, mới biết em rời nhà bao lâu rồi. Hỏi Đỗ Hâm, đến cả cậu ta cũng không biết, tôi…”

Nói đến đây, Phó Ngọc Thanh lại nhớ tới cảnh tượng ở nhà Lạc Hồng Hoa lúc ấy. Mộng cảnh cùng hồi ức đan xen, câu nói trong mơ nặng nề đến mức người ta không thở nổi, hồi tưởng lại mà cảm thấy có chút mù mịt.

Anh bỗng thấy rất khó chịu, song rốt cuộc vẫn nhịn được, cười đôi tiếng tự trào, nói: “Lúc đó tôi còn sợ em đi thật đấy.”