Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 248




Phó Ngọc Thanh bấm bụng, Đỗ Hâm sống cùng ngõ với hắn, nếu mà về thì kiểu gì cũng không thể giấu được đâu.

Đỗ Hâm cầm lá thư về mà lòng lại thầm kêu khổ, sợ là ông chủ Mạnh về quê rồi ấy chứ, mình thấy anh ta đã chết tâm từ lâu rồi, khổ thân thiếu gia vẫn còn mong nhớ anh ta như vầy.

Chỉ là chuyện Phó Ngọc Thanh dặn cậu thì cậu vẫn để ý, ra ngoài đi mấy bước đến gõ cửa nhà họ Mạnh. Cổng lớn kín bưng, chẳng ai ra mở, Đỗ Hâm thấp thỏm nghĩ, nhỡ thiếu gia mà đến hỏi cậu thì biết nói sao giờ?

Cứ thế bẵng đi hai ngày, Tú Hoa nghe thấy tiếng rao hàng ở đầu ngõ, bèn ra ngoài mua ít đậu phụ khô về, đúng lúc bắt gặp Mạnh Thanh đang xuống xe ở đầu ngõ, lúc quay về bèn bảo cho Đỗ Hâm. Đỗ Hâm mừng rỡ, chẳng buồn ăn cơm đã hớt hải đến gõ cửa đưa thư.

Cửa nhà Mạnh chưa khóa, đẩy cái mở ra ngay. Đỗ Hâm khấp khởi mừng thầm, nghĩ, về thật rồi, bèn hô: “Ông chủ Mạnh, tôi nè!”

Trong nhà chẳng thấy ai đáp, Đỗ Hâm đẩy cửa vào, thấy hắn đang thẫn thờ ngồi một mình trên chiếc ghế dựa trong sân, hơi ngạc nhiên.

Trước giờ cậu qua, chưa bao giờ thấy Mạnh Thanh rảnh rang như này, nếu không đánh quyền ở sân sau thì sẽ là ngồi chép kinh, hoặc là tất bật ra ngoài làm việc, chẳng lúc nào ngồi an tĩnh trên ghế một hồi thế này cả.

Mạnh Thanh ngoảnh lại, thấy cậu tất tả đi tới, còn tưởng là nhà cậu lại có chuyện gì, đang định đứng dậy thì Đỗ Hâm vội vàng đưa thư của Phó Ngọc Thanh ra, nói: “Tôi thay thiếu gia vội đưa thư đến cho anh đây.” Bảo thêm: “Ông chủ Mạnh, anh im im thế đi đâu vậy? Anh vừa mới đi, thiếu gia nhà tôi đã đến ngay một chuyến mà không gặp được anh, cứ tưởng là anh dọn về quê rồi, sốt xình xịch lên ấy.”

Mạnh Thanh rất bất ngờ, cầm thư lên hỏi lại cậu: “Là thư tam gia viết cho tôi ư? Bao giờ?”

“Hai hôm trước cậu ấy đưa tôi, sợ anh về cậu ấy không biết, cậu ấy bảo, anh lắp xong điện thoại thì nói cho cậu ấy một tiếng.” Đỗ Hâm hoàn thành nhiệm vụ như trút được gánh nặng, thầm nghĩ, có cái để báo cho thiếu gia rồi.

Mạnh Thanh thoáng trầm mặc, nói: “Hôm nay tôi gặp tam gia rồi.”

Đỗ Hâm ngạc nhiên. Có điều trông sắc mặt hắn hơi kém nên không tiện truy hỏi, tán gẫu đôi câu với hắn, mới biết thì ra trưa nay hắn đã về đến Thượng Hải rồi.

Mạnh Thanh vừa về đã tự gọi điện mời Phó Ngọc Thanh ra ngoài, gọi một chiếc xe chở, cùng đến biệt thự Đỗ để ra mắt ngài Đỗ. Hắn âm thầm chuẩn bị hậu lễ, lại còn mời thêm một vị rất có thanh thế đi theo, đến cả thiệp cũng đã nhờ người ta viết xong rồi, bảo Phó Ngọc Thanh trình vào, bái nhập môn hạ ngài Đỗ, làm đệ tử của nhà họ Đỗ.

Sau khi xong xuôi mấy việc này, hắn còn phải ở lại nói chuyện với ngài Đỗ một lúc nữa nên Phó Ngọc Thanh cáo biệt trước.

Đỗ Hâm không ngờ hắn vừa về đã làm ngay chuyện đại sự cỡ ấy. Mấy bữa nay cậu bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán vì việc trong nhà, trận tai ương ngục tù của Phó Ngọc Thanh mãi mà cậu mới biết. May mà không sao, người được bình an thả ra là tốt rồi.

Ở Thượng Hải không thể làm mích lòng quá nhiều người. Nay ông chủ Đỗ đang lên như diều gặp gió, có thể bái môn hạ ngài Đỗ, có được cái bùa hộ mệnh người ta cầu còn không được ấy, có thêm một chỗ dựa vững chắc nữa, nói chung là tốt.

Đỗ Hâm nghĩ, thiếu gia không biết anh ta đã xong việc rồi. Bèn bảo: “Ông chủ Mạnh, tam gia tìm anh không biết anh bận cái gì. Cậu ấy tưởng anh dọn đi mất rồi, ở chỗ anh lại còn không có điện thoại, hay là tôi ghé một chuyến báo cho cậu ấy nhé.”

Nhưng Mạnh Thanh lại ngăn lại: “Chắc anh ấy có chuyện khác phải làm đấy.”

Việc này là chính Phó Ngọc Thanh sai mà, đương nhiên Đỗ Hâm phải đi báo cho anh chớ, bèn cười khì: “Anh không ở cạnh thiếu gia thì làm sao anh biết cậu ấy bận hay không?”

“Hôm nay tôi đến công ty thủy vận tìm anh ấy thì đúng lúc anh ấy ra ngoài, tôi thấy có một cậu sinh viên ngồi trong xe anh ấy, chắc là có việc rồi.”

Đỗ Hâm lập tức chột dạ, nhất thời cứng họng, chẳng biết thế nào cho phải nữa.

Cậu đoán, nam sinh này là ai, đừng bảo là Triệu Vĩnh Kinh đấy nhé?

Cậu không dám nhìn Mạnh Thanh, vừa ngẩng lên là mắt chạm sân phơi, lại nhớ tới bộ quần áo phơi trên đó ngày ấy, nghĩ tới chuyện rốt cuộc đã xảy ra giữa hai người, mặt không kìm được nóng bừng lên như có lửa đốt, mắt cũng chẳng biết nên nhìn đi đâu.

Nhưng Mạnh Thanh lại mở lá thư trong tay ra, thư rất ngắn, chỉ có mấy dòng thôi, hắn đọc chậm rãi, mặt vẽ lên một nụ cười, chỉ thoáng sau đã tiêu tan.

Thư có một mẩu mà hắn đọc đi đọc lại mấy lần liền, Đỗ Hâm nhất thời không nhịn được, bèn hỏi hắn: “Ông chủ Mạnh, thiếu gia viết gì trong thư vậy?”