Phó Ngọc Thanh đâu ngờ cậu lại rơi vào thảm cảnh như vậy, ngỡ ngàng đến mức không khỏi trách: “Chuyện lớn như thế mà sao không tìm ta?”
Đỗ Hâm ứa nước mắt, đáp lí nhí, “Thiếu gia thực sự đã giúp tôi bao nhiêu chỗ rồi, sao có thể chuyện gì cũng làm phiền đến thiếu gia được.”
Phó Ngọc Thanh không đành lòng, bèn đi lấy một cuộn tiền dúi vào tay cậu. Đỗ Hâm kiên quyết không nhận, khoát tay liên hồi: “Thiếu gia, giờ tôi đã có công ăn việc làm, cũng có thu nhập rồi, sao có thể lấy tiền từ thiếu gia nữa!”
Phó Ngọc Thanh giả đò tức giận: “Lẽ nào muốn ta phải cầu xin cậu chắc?” Anh nhất quyết không chịu lấy về, sau đó lại mềm giọng khuyên: “Số tiền này đối với ta thì chẳng đáng bao nhiêu, thà cho cậu để mau cứu nguy còn hơn.”
Đỗ Hâm nén nước mắt nhận tiền, Phó Ngọc Thanh trông cậu thế này, lời ban đầu muốn hỏi chẳng thể hỏi nữa, đành tán gẫu một hồi.
Thế rồi vẫn là Đỗ Hâm hỏi anh: “Thiếu gia, có phải cậu có chuyện gì không tiện cần tôi làm hộ không? Sao lại nghĩ ra cái trò ranh ma thế?”
Phó Ngọc Thanh bỗng có chút ngượng, húng hắng đôi tiếng rồi mới hỏi cậu: “Cậu biết dạo này ông chủ Mạnh đang làm gì không?”
Anh hỏi về Mạnh Thanh, vậy mà Đỗ Hâm lại chẳng mảy may ngạc nhiên, có điều sắc mặt có chút lạ.
Phó Ngọc Thanh thấy cậu chẳng nói chẳng rằng, lòng hơi phấp phỏng, lại hỏi cậu: “Sao thế, hai người ở cùng ngõ mà, lẽ nào không biết ư?”
Trông Đỗ Hâm rõ căng thẳng, cậu chàng nuốt nước bọt đánh ực cái rồi mới mở miệng: “Thiếu gia, tôi nói cậu đừng giận nhé, tháng trước, có phải cậu… qua đêm ở chỗ ông chủ Mạnh không?”
Câu hỏi của cậu khiến anh có chút trở tay không kịp, gắng rặn ra câu tiếp: “Sao cậu biết?”
Anh cứ nghĩ Mạnh Thanh đã nói gì cho Đỗ Hâm rồi, nào ngờ Đỗ Hâm lại táng một câu: “Thiếu gia, ông chủ Mạnh đến may đồ ở chỗ tôi, thỉnh thoảng cũng thuê cụ bà nhà tôi giặt quần áo cho ảnh nữa. Sáng bữa đó tôi đến nhà Mạnh, thấy quần áo đang phơi đằng sau nhà, mới cảm giác đó là cậu, cũng không dám hỏi anh ta. Thiếu gia, cậu đây là… lại hàn gắn với anh ta rồi sao?”
Phó Ngọc Thanh thấy cậu hỏi rất thẳng thắn, cũng thẳng thắn thừa nhận, đáp lời cậu: “Ừ. Em ấy có nói gì với cậu không?”
Đỗ Hâm lắc đầu: “Tôi thấy anh ta ấy, xem chừng chỉ đang thuận theo thôi, chẳng biết lúc nào lại về Đông Đài đâu. Thiếu gia, cậu bên ai cũng được mà, sao cứ phải là anh ta vậy? Hai người rốt cuộc bị làm sao vậy chứ?”
Cậu nói thế, Phó Ngọc Thanh chẳng vui vẻ gì, cười như không cười nói: “Sao ta cứ mãi chẳng thể hảo hợp với em ấy nhỉ?”
Đỗ Hâm không dám nói tiếp nữa, Phó Ngọc Thanh đành lại hỏi cậu: “Em ấy có nói gì với cậu không, mấy hôm nay làm gì? Cậu về hỏi em ấy hộ ta, điện thoại lắp xong chưa? Em ấy hứa sẽ viết thư cho ta, thế mà sao ta chưa từng nhận được một phong nào?”
Lúc anh chờ người ta, còn viết một lá thư, định bụng bảo Đỗ Hâm mang đi luôn hộ anh. Đương nói chuyện bèn đứng dậy đi lấy thư.
Dè đâu Đỗ Hâm lại bảo: “Thiếu gia, không phải tôi không muốn nói cho cậu chứ. Thật sự là mấy bao nhiêu hôm nay tôi đã không thấy nhà anh ta mở cửa rồi.”
Phó Ngọc Thanh chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội khắp từ đầu xuống chân, anh vô thức ngã phịch xuống ghế, hỏi: “Em ấy đi rồi sao?”
Đỗ Hâm thấy anh kích động đến vậy, không dám nói phải mà cũng chẳng dám nói không phải, chỉ bảo, “Thiếu gia, tôi cũng không thấy đâu. Mấy bữa nay cổng nhà bọn họ đóng im lìm, chẳng thấy ai đi ra, tôi qua gõ cửa cũng chẳng ai đáp.”
Sau đó Đỗ Hâm còn nói gì nữa, anh không biết.
Phó Ngọc Thanh như người mất hồn, chẳng khác nào bị sốt vậy, hoang mang thất thần. Mấy bữa nay thời tiết rất nóng, trời bên ngoài trắng lốp đến váng đầu.
Đỗ Hâm dùng móng tay xoa nắn nhân trung cho anh, anh mới chậm rãi hoàn hồn. Đỗ Hâm đóng cửa sổ lại rồi bưng một cốc nước tới cho anh uống, nói: “Thiếu gia, cái phòng này của cậu họa hoằn lắm mới mát được chút đỉnh, vậy mà bị cậu xua hết rồi.”
Phó Ngọc Thanh cười gượng: “Cái thời tiết này, thực tình nóng chết người mất thôi.”
Tay anh vẫn đang cầm thư viết cho Mạnh Thanh, đến lúc nhìn lại thì đã bị anh bất tri bất giác vò nhăn nhúm từ lúc nao.
Đỗ Hâm hơi ái ngại: “Thiếu gia, chắc là anh ta phải về quê lo tí việc, mấy hôm nữa sẽ về ngay thôi.”
Phó Ngọc Thanh gật đầu một cái, Đỗ Hâm hẵng còn muốn nói gì đó, anh bèn bảo: “Cậu về trước đi, không cần ở đây với ta. Tâm trạng ta đang hơi rối, cậu để ta suy nghĩ chút.”
Đỗ Hâm: “Thiếu gia, cậu đừng suy nghĩ quá độ, về tôi sẽ hỏi rồi sẽ báo tin cho cậu.” Cậu cũng không thể nán lại lâu, bèn giúp Phó Ngọc Thanh một chặp nữa rồi mới cáo từ.
Phó Ngọc Thanh ngồi vào bàn, thừ người vuốt phẳng lá thư, một lần, rồi chẳng biết bao nhiêu lần nữa, bức thư nhăn nhúm mới phẳng lại, không còn bị như trước.
Anh cứ một mình thế đến tận tối, người làm đến gọi anh ăn cơm, lúc bấy giờ anh mới hoàn hồn, quyết định phải ra ngoài. Anh không tin Mạnh Thanh sẽ tuyệt tình như vậy, dù gì cũng phải tận mắt mình nhìn thấy mới tin tưởng được.
Phó Ngọc Hoa thấy người làm bảo anh muốn ra ngoài, xuống lầu hỏi anh, Phó Ngọc Thanh bèn đáp là bí bách quá, muốn đi gặp bạn đánh bài, Phó Ngọc Hoa trông vẻ thiểu não của anh thì cũng có phần không đành lòng, mới nói: “Nếu muốn đi thật thì đi đi, mang thêm mấy người nữa. Đừng chơi muộn quá, đêm không tiện thì khỏi cần về, sáng mai sẽ bảo tài xế tới đón em.”
Anh không nghĩ lại thuận lợi đến vậy, thành thử lại ngớ ra, Phó Ngọc Hoa còn dặn: “Em ăn một chút hẵng đi, kẻo lát lại đau dạ dày.”
Phó Ngọc Thanh đành ăn xong bữa cơm ở nhà rồi mới ra ngoài.
Đến lúc lái đến trước cửa nhà Mạnh Thanh, quả nhiên thấy cửa đóng kín. Bảo tài xế gõ cửa một hồi mà cũng chẳng thấy ai ra mở. Anh chờ một lát trong xe, trông vẻ mặt chán chường của tài xế mà lòng không khỏi khó chịu, cuối cùng bèn dứt khoát quyết định, bảo lái xe đến nhà Lạc Hồng Hoa.