Lúc Phó Ngọc Thanh về đến nhà họ Phó thì trời đã tối mò, cả nhà cùng quây tụ, ngoại trừ Phó Ngọc Hoa không ở nhà ra thì mọi người khác đều đang chờ anh về.
Phó Cảnh Viên thấy anh quay về lành lặn thì hốc mắt còn hoen đỏ, ông gõ gậy nạt anh: “Từ rày ngoan ngoãn ở yên đây cho cha! Không được về Nam Kinh nữa!” xong còn giáo huấn anh mấy câu, nhưng dầu gì cũng phải nể mặt Diệp Thúy Văn với người làm nên chỉ mắng mấy câu chẳng đau chẳng ngứa mà thôi, anh cười xuề xòa vâng lời.
Nhà bếp làm riêng bữa khuya cho anh, anh bị Phó Cảnh Viên nhìn nên không dám ăn nhiều. Phó Cảnh Viên ngồi một lúc rồi đứng dậy đi.
Phó Ngọc Đình ngó thấy Phó Cảnh Viên đi rồi mới nhào tới ôm chân anh nũng nịu: “Anh ba, anh đừng về Nam Kinh nữa nha?”
Phó Ngọc Thanh bật cười: “Rồi, anh ba sẽ ở lại Thượng Hải, bao giờ được nghỉ học sẽ đưa em đi chơi, được không?”
Phó Ngọc Đình còn nhỏ, nghe đi chơi cái là không nhịn được vỗ tay reo hò thích chí tợn. Phó Ngọc Thanh kìm không đặng trêu chọc cậu nhóc một thôi một hồi, nửa bát chè ăn mãi mới xong.
Lúc này Phó Ngọc Hoa cũng đã về đến nhà, việc đêm nay là do một tay anh giải quyết. Tài xế trong nhà đưa Phó Ngọc Thanh về thẳng, còn anh thì đích thân đi đón Lục công tử, thông báo cho nhà họ Lục rồi đưa Lục công tử về đến tận cửa nhà Đới Thắng Vinh, diễn cho chót màn kịch mới chạy về nhà.
Về tới nơi, anh thấy Phó Ngọc Thanh đang bình chân như vại như chỉ là đi vũ trường về, đã vậy còn đang ăn bữa khuya nữa, không khỏi nhíu mày bảo Diệp Thúy Văn: “Mợ dẫn Ngọc Đình đi ngủ trước đi, con có mấy lời muốn nói riêng với Ngọc Thanh.”
Hai hôm nay Diệp Thúy Văn lo ngay ngáy mãi, khổ sở lắm mới chờ được anh về nhà an toàn nên còn đang định bảo Ngọc Đình đi ngủ để nói với anh mấy câu, nhưng mà Phó Ngọc Hoa đã bảo vậy rồi thì đành phải thôi, mợ lại dẫn Phó Ngọc Đình về phòng.
Phó Ngọc Hoa chờ anh ăn xong rồi dẫn anh đến thư phòng, hai người đóng cửa nói chuyện rất lâu.
Hai ngày này Phó Ngọc Hoa đã gặng hỏi Đỗ Hâm lên xuống nên chắc cũng biết anh quen Mạnh Thanh rồi. Anh vừa đặt mông xuống đã hỏi ngay hai ngày nay anh ở đâu, có phải chịu khổ gì không. Phó Ngọc Thanh đáp luôn không, ở cái nhà cũ của Mạnh Thanh bên Áp Bắc.
Phó Ngọc Hoa trầm ngâm ít lâu mới tiếp tục: “Hai bữa nay hắn ta chạy đôn đáo khắp nơi tìm em, xôn xao phết đấy.”
Phó Ngọc Thanh hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng thấy buồn cười, bèn bảo: “Diễn cũng phải diễn cho đến nơi đến chốn, ông chủ Mạnh che tai che mắt người ta cũng đến là vất.”
Phó Ngọc Hoa lại khinh khỉnh: “Hắn ra vẻ thế cho ông chủ Đỗ nhìn thôi, em tưởng hắn rảnh lắm chắc?”
Thấy anh vẫn chưa hiểu thì thở dài: “Em không ở Thượng Hải nên em không biết. Ông chủ Đỗ trọng nhất là ân nghĩa, nhớ nhất là bạn cũ, chuyện này ai ở Thượng Hải cũng biết cả. Hắn giả vờ như thế e là vì muốn thể hiện với ông chủ Đỗ thôi.”
Phó Ngọc Thanh chìm vào im lặng.
Phó Ngọc Hoa nói tiếp, “Anh nghe Đỗ Hâm kể, hắn đối xử với em cung kính ra trò,” anh dừng lại chút, tiếp tục: “nhưng mà lại cung kính hơi quá, anh thấy cậu ấy bảo, em say rượu mà hắn ta còn dìu em về đến tận nhà, lại còn lau tay lau chân cho em nữa chứ, đấy là việc của Đỗ Hâm mà!”
Anh nói thế làm Phó Ngọc Thanh lúng túng ra mặt, chỉ muốn bao biện em say nên không biết gì thôi, ngặt nỗi Phó Ngọc Hoa biết thừa tửu lượng của anh, anh đành phải bảo: “Lúc đó em cũng bất ngờ lắm, nhưng mà không hiểu ý định của anh ta.”
Phó Ngọc Hoa cười khẩy: “Năm đó lúc Đỗ Nguyệt Sênh lấy lòng Hoàng Kim Vinh cũng ân cần chẳng kém đâu,” có điều xong vẫn thấy lạ, anh lại thắc mắc: “cơ mà em có ở Thượng Hải đâu nhỉ, nhà Phó mình cũng chẳng đáng để hắn phải bợ đỡ đến vậy.”
Phó Ngọc Thanh ngẫm nghĩ: “Thật ra em lại thấy… ông chủ Mạnh là người trọng tình nghĩa thật đấy, có lẽ không phải giả vờ đâu.”
Phó Ngọc Hoa nhìn anh hồi lâu mới nói: “Hôm nay lúc anh đưa Lục công tử về nhà Đới Thắng Vinh, em biết cậu ta nói gì với anh không?”
Phó Ngọc Thanh hơi chột dạ hỏi ngay: “Cậu ta nói gì ạ?”
Phó Ngọc Hoa nhìn anh, trong lời nói chứa đầy ẩn ý, “Đi đường cậu ta cứ gặng hỏi anh em có sao không? Rồi hỏi em có bị thương không? Cậu ta thề thốt với anh, nhất định sẽ tra ra ai làm chuyện này. Còn nói đến cả vết súng trên đùi em, bảo chuyện xảy ra đột ngột quá nên cậu ta còn chưa kịp nhìn, bảo là về cậu ta nhất định sẽ hỏi cho ra nhẽ để cho em một câu trả lời.” Nói tới đây anh mới hỏi thẳng thừng: “Bị bắn là cái chuyện gì?”
Phó Ngọc Thanh biết giấu không nổi nữa rồi, đành phải kể đại khái sự tình.
Phó Ngọc Hoa nổi giận đi tới đi lui phăm phăm trong phòng, phẫn nộ gắt lên: “Nhà họ Lục quá khinh người rồi đấy!”
Cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng Phó Ngọc Thanh, anh cười: “Cũng không sao mà, lành rồi.”
Phó Ngọc Hoa trừng anh, “Giờ cậu ta vẫn còn đang ở Thượng Hải đấy, mấy ngày này em ở yên trong nhà đi.”
Phó Ngọc Thanh nghĩ ngợi giây lát rồi mới kể cho anh chuyện muốn bán xưởng dệt và bông tích trữ, Phó Ngọc Hoa nghe anh nói xong thì chẳng hề bất ngờ, bảo: “Em hỏi lại Diệp Hãn Văn đi đã, hình như cậu ta có mối đấy, em với cậu ta buôn chút bông ngoại có khi lại kiếm được kha khá không chừng.”
Phó Ngọc Thanh vốn cũng định thế nên gật đầu ngay tắp lự. Đang toan về phòng nghỉ ngơi thì Phó Ngọc Hoa đột nhiên gọi anh lại, ngần ngừ giây lát mới nói: “Anh nghe người ta kể, ông chủ Mạnh này không mê gái đẹp, tính tình cũng hơi lập dị, ngoài tranh đất trông sòng bạc ra thì cũng chẳng có sở thích gì khác. Hai ngày nay em ở cùng hắn, hắn ta có…”
Phó Ngọc Thanh đến dở khóc dở cười, bụng bảo dạ, mình với anh quả đúng là anh em một giuộc. Đáp ngay: “Anh yên tâm, không có gì đâu.”
Phó Ngọc Thanh có vẻ nhẹ nhõm: “Không có gì thì tốt rồi.”
Nhưng Phó Ngọc Thanh hãy còn đang suy nghĩ câu trước của Phó Ngọc Hoa. Anh thở dài trong lòng, thì ra ông chủ Mạnh không mê gái đẹp, hèn gì!
Lại nghĩ tiếp, tên này thanh tâm quả dục đến vậy, cả ngày chỉ biết mỗi đánh quyền thôi thì sống trên đời còn gì vui nữa? Đâm ra không khỏi tiếc giùm hắn.