Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 238




Chuyện này phát sinh quá đột ngột, trước đó anh chưa hề được bất kỳ lời đánh tiếng nào. Lúc đó đang là buổi chiều, anh còn chưa kịp mở miệng đã có người rút súng ra, không cho anh ho he. Phó Ngọc Thanh thấy bọn họ hùng hổ bặm trợn nên không dám ngăn, bị bọn họ lôi ra ngoài ngay trước mặt nhân viên công ty. Trên người Phó Ngọc Thanh mang theo ít tiền mặt, lúc đi đường còn định nghĩ cách, song bị họng súng cứng ngắt dí tận mặt, một chữ cũng chẳng dám thốt. Suốt đường đi đám người này chẳng nói chẳng rằng gì, đến chỗ giam cũng không hề thẩm vấn, cứ tống thẳng anh vào nhà giam, không thả ra.

Sau khi bi giam, anh khổ sở vật nài tên cai tù, hứa sẽ đưa thật nhiều tiền, mới biết té ra anh bị gắn tội hiềm nghi là phần tử Cộng đảng, nếu tội chứng mà được xác thực, e là sẽ bị lôi đi xử bắn. Bởi vì tội của anh lớn nên tên cai tù cũng không chịu chuyển tin hộ anh.

Phó Ngọc Thanh có nằm mơ cũng không ngờ mình lại rơi vào cảnh gọi trời trời không ứng, gọi đất đất không linh này. Hai ngày đầu tiên anh bị cắt đứt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài, đồ ăn cũng tạm bợ, đêm xuống bệnh dạ dày phát tác, cuối cùng cả người vã mồ hôi lạnh, đến sau nửa đêm thì gần như bất tỉnh.

Đến ngày thứ hai, đến cả thức ăn anh cũng còn không ăn nổi nữa, cho vào miệng là muốn nôn ra ngay, không thể nuốt trôi.

Ráng cầm cự đến ngày thứ ba, thái độ của tên cai ngục bỗng dưng quay ngoắt, chắc là có người đút tiền, không những đưa chăn nệm, lại còn chuyển lời cho anh, bảo anh tuyệt đối đừng có hoảng loạn, bên ngoài đang tìm cách nhờ người để nhanh chóng cứu anh ra.

Có điều cho dù cai tù có đưa cơm ngon canh ngọt nào vào, hễ anh cứ bỏ vào miệng là lại nôn ra hết, chuyện này cai tù cũng báo lên trên, bảo bệnh tình của anh nghiêm trọng lắm rồi, phải mời bác sĩ tới khám.

Bẵng đến đêm thứ tư, anh mới được ra tù. Cả Phó Ngọc Hoa lẫn Mạnh Thanh đều tới đường Long Hoa để đón anh, đáng ra Phó Cảnh Viên cũng muốn tới, nhưng lại bị Phó Ngọc Hoa ngăn.

Phó Ngọc Hoa vốn đã hay tin anh ngã bệnh trong lúc bị giam, vậy mà đến lúc thấy anh tiều như vậy, biết lần này anh đã ghé qua quỷ môn quan một lần rồi, dằn lòng không đặng mà đỏ vành mắt, ôm anh khóc.

Mạnh Thanh cũng có mặt, đứng cách hơi xa, nhưng đôi mắt lại dính chặt lên người anh, không hề mở miệng.

Phó Ngọc Hoa đón anh ra xong, việc đầu tiên làm là đưa anh đến bệnh viện Quảng Tế của người Tây.

Bác sĩ tiêm cho anh, bảo người ngoài đừng quấy rầy anh nghỉ ngơi, Phó Ngọc Hoa bèn ở lại bầu bạn với anh, Mạnh Thanh bảo cũng muốn ở lại. Lời của Diệp Thúy Văn đã gieo xuống một cái tâm bệnh trong Phó Ngọc Thanh, anh sợ hắn làm thế lại gây chú ý quá, mới bảo cả hai bọn họ thôi đi đi. Phó Ngọc Hoa đời nào chịu đi, nhưng lại áy náy với Mạnh Thanh, muốn mời hắn về nghỉ ngơi trước.

Nói thế nào Mạnh Thanh cũng không chịu đi, chỉ bảo: “Chờ bao giờ tam gia khỏe rồi nói tiếp.”

Có lẽ Phó Ngọc Hoa thấy hắn đã quyết ở lại rồi nên cũng chẳng khuyên nữa, lại quay sang kể lại chuyện mấy bữa này cho Phó Ngọc Thanh.

Hóa ra Phó Ngọc Thanh bị hiềm nghi là phần tử Cộng đảng là vì có kẻ hé mồm sau lưng, cho nên mới đổ lên đầu anh. Bởi lẽ trước đây anh từng có quan hệ với một vũ nữ có hiềm nghi thông Cộng, lại còn có người trong đảng bộ Nam Kinh nói vợ anh cũng có hiềm nghi thông Cộng, hiện tại tung tích không rõ, càng thêm đáng ngờ.

Phó Ngọc Thanh nghe xong mà hết cả hồn, không ngờ những kẻ ấy lại tường tận chuyện của anh đến vậy. Nay nhà họ Lục thất thế, chuyện của Lục Thiếu Du e là không giấu được rồi, ngẫm lại mới thấy lần này quả thực quá hung hiểm, cũng chẳng hiểu rốt cuộc mình đắc tội ai nữa.

Vụ này làm Phó Ngọc Hoa sứt đầu mẻ trán, để bảo vệ tính mạng của anh, phải rút ra một khoản tiền khổng lồ, song không kể tỉ mỉ cho anh, mà chỉ nói, “Lần này may mà có Mạnh Thanh nhờ ngài Đỗ giúp, chứ không thì đời nào có chuyện em được thả ra nhanh thế?”

Suốt từ đường Long Hoa, Mạnh Thanh vẫn ngậm tăm, Phó Ngọc Hoa nói, còn hắn chỉ nghe, chẳng ừ hử một lời.

Lúc này hắn lại lên tiếng: “Cái đó không quan trọng. Tam gia mau đăng báo ly hôn với Lục tiểu thư đi.” Phó Ngọc Hoa hết sức đồng tình: “Ông chủ Mạnh nói đúng đấy, anh sẽ viết, mai sẽ đăng.”

Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới phát hiện ra hắn đang nén giận, chỉ là có anh cả ở đây nên không thể nói gì được, đành gật đầu, “Thế thì nghe lời anh cả.”

Nhưng Mạnh Thanh vẫn không chịu đi nghỉ. Chờ đến lúc Phó Ngọc Hoa rời giường, hắn mới qua ngồi.

Phó Ngọc Thanh thấy đôi mắt hắn thâm sì, cằm lún phún râu, biết mấy ngày qua của hắn cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, đau lòng khôn tả, muốn mở miệng trấn an hắn vài câu, thế nhưng còn chưa nói ra, nước mắt đã tuôn trào.