Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 230




Mạnh Thanh nhìn anh, chợt lắc đầu bảo: “Không được.”

Phó Ngọc Thanh đùa, “Sợ tôi chạy mất hay gì?”

Mặt Mạnh Thanh đỏ lên, không giải thích vì sao, mặc xong đồ xuống giường, còn kéo màn cho anh, lúc đi ra còn ngoảnh lại nhìn anh hơi cười.

Tim Phó Ngọc Thanh đập thình thịch, hình như đã lâu lắm rồi anh chưa thấy người ấy cười với mình như vậy.

Mạnh Thanh đi mất một lúc, sau khi quay về mới đặt bữa khuya đã mua lên bàn cho anh ăn trước, xong lại xuống xách một xô nước lên.

Nhưng Phó Ngọc Thanh không chịu ăn một mình trước, gắng nhịn cái dạ dày khó chịu, chờ hắn đi lên mới ăn.

Mạnh Thanh lên, hai người lau rửa một hồi mới ngồi xuống dùng bữa khuya.

Mạnh Thanh không có thói quen ăn khuya, vậy mà lại mua cho anh kha khá thứ, ngoài chè đậu đỏ hoa quế, còn cả cháo nếp ngọt, bánh ú chân giò (*), hỏi anh muốn ăn cái nào trước.

Dạ dày Phó Ngọc Thanh không được dễ chịu cho lắm, bèn ăn một bát chè đậu đỏ hoa quế trước. Đậu đỏ ninh mềm nục, vừa ngọt vừa bột, ăn ngon vô cùng, chưa chi đã chén nhẵn một bát. Mạnh Thanh nhìn anh ăn mà không nhịn được cười, rồi lại bóc bánh ú cho anh, lột mấy lần là ra cái bánh ú thịt bóng dầu, lấy đũa tách ra từ giữa cho anh ăn, nói: “Dạ dày tam gia không khỏe, cái này ăn ít thôi. Mai dậy sớm ăn chút cháo.”

Phó Ngọc Thanh thấy hắn vẫn luôn nhớ bệnh dạ dày của mình, lòng không nén được niềm vui, bèn bảo: “Được.” Cũng chẳng buồn quan tâm sáng mai mình có dậy nổi không.

Anh đói thật, ăn hết hai bát chè, xong lại ăn gần nửa cái bánh ú mới đặt đũa xuống. Mạnh Thanh vẫn nhìn anh, lúc bấy giờ mới nói: “Tam gia đói.”

Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười: “Ăn vào mới có sức chớ.”

Đây rõ là một câu đùa, nhưng dường như tâm tình Mạnh Thanh đang không ở đấy, hắn hỏi: “Vừa nãy tam gia bị đau dạ dày đúng không, có phải tối chưa ăn cơm không?”

Phó Ngọc Thanh ngại quá đỗi, nghĩ mình đến cơm còn chưa ăn đã chạy tới rồi, như kiểu làm quá chuyện lên vậy, bèn đáp qua quýt: “Đâu, tôi ăn rồi mà.”

Mạnh Thanh hỏi anh rất nghiêm túc: “Tam gia nghĩ em không ghé nên giận em lắm đúng không?”

Phó Ngọc Thanh bị hắn nói trúng phóc bầu tâm sự, bèn nhướng mày cười tủm tỉm nhìn hắn, nói: “Mới đầu thì giận, nhưng gặp em rồi thì không còn giận nữa.”

Mạnh Thanh lặng im, nín thở nhìn anh, rồi chợt ghé lại gần hôn anh.

Phó Ngọc Thanh bị hắn hôn xốn xang cả cõi lòng, bèn giữ hắn lại, như cười như không thì thầm bên tai hắn: “A Sinh ngoan, tôi lại có sức rồi, sao giờ?”

Hơi thở của Mạnh Thanh trở nên dồn dập, nói: “Em cũng có.”

Phó Ngọc Thanh vô cùng sung sướng, cảm thấy mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy, đẹp đẽ đến mức anh gần như thấy sợ.

Nhưng khi bọn họ chìm vào tình triều nóng bỏng, anh bất tri bất giác quên luôn nỗi bất an ấy.

Đêm ấy hẳn là đêm phóng túng nhất đời anh.

Sau đó, đèn dầu cháy hết dầu. Trong màn đêm đặc quánh tựa mực, trong căn phòng nhỏ bé ấy, chỉ còn nghe được tiếng thở dốc nặng nề, tiếng cơ thể va chạm, tiếng giường kẽo kẹt, đôi lúc sẽ nghe thấy cả tiếng rên cực thấp, chẳng rõ là đau đớn hay vui vẻ.

Một hồi lâu sau, tất thảy mới chìm vào tĩnh mịch.

Mạnh Thanh đứng dậy thay dầu cho đèn. Có lẽ là tại trời nóng nên hắn chẳng buồn để ý mà cứ trần truồng xuống giường, trong bóng tối hắn vặn mở đế đèn dầu, một tay quẹt diêm, sau đó cẩn thận châm diêm vào dầu trong ngọn đèn.

Trong ánh diêm tựa đàn đom đóm nho nhỏ, cơ thể xích lõa ấy càng quyến rũ đến lạ thường, Phó Ngọc Thanh không kìm được mà thấp giọng gọi tên hắn, nài nỉ hắn đến bên mình.

Giọng anh vừa khàn vừa trầm, chứa chan tình dục, cổ họng Mạnh Thanh khẽ giật, chẳng cần biết còn bao nhiêu dầu đã vội vàng vặn lại đế, đốt đèn.

Ngọn đèn dầu lại sáng lên soi vào hai người trong màn, bọn họ ôm nhau thật chặt, hôn, rồi cùng rơi vào dục vọng vô bờ.

Tất thảy những hung bạo mà dịu dàng, nóng bỏng mà bình yên ấy, đều tựa một cơn mơ.