Không dưng hắn lại bật ra một câu như thế làm Phó Ngọc Thanh rất đỗi ngạc nhiên, anh bèn cười: “Vậy sao? Để ông chủ Mạnh chê cười rồi.”
Mạnh Thanh cau mày, tựa hồ có chút phật ý, chỉ là cả hai đều đang rất lúng túng, anh càng im lặng thế này thì lại càng có vẻ kỳ cục. Phó Ngọc Thanh mới dè dặt hỏi: “Có phải tôi đã nói linh tinh gì không? Nếu phải thì ông chủ Mạnh đừng để bụng nhé.”
Mạnh Thanh: “Tam gia, ngài nhầm tôi với Lục công tử, lại còn…” Phó Ngọc Thanh lập tức đau cả đầu, bèn cười ngắt lời hắn luôn: “sao lại thế được, tôi mà say đến mức đấy ư? Ông chủ Mạnh lại trêu tôi rồi.”
Mạnh Thanh nhìn anh không chớp mắt, im lặng ít lâu, cuối cùng hắn chỉ thở dài, giọng trầm trầm: “Tam gia, nếu ngài không vui hay không thoải mái thì cứ bảo tôi, thực tình cũng có nghiêm trọng gì đâu, tôi nghe xong cũng chỉ biết thế thôi chứ tuyệt đối sẽ không nói cho người khác.” Nói rồi hắn nghiêm túc nhìn anh, “Mạnh Thanh là người thô thiển nên không hiểu ba cái chuyện này, nếu tam gia thích gã thì dĩ nhiên tam gia có lý do của mình. Nhưng nếu bảo tôi nói thật ấy, tôi cảm thấy gã ta chẳng xứng với tam gia tẹo nào. Cho nên nhìn tam gia khổ sở như vậy vì gã tôi thấy cực kỳ không đáng!”
Phó Ngọc Thanh vốn tưởng hắn định hỏi tội cơ, dè đâu lại là một màn giãi bày thế này, anh đâm ngẩn cả người.
Mạnh Thanh hơi dừng lại, đoạn tiếp tục: “Tam gia, nếu trong lòng ngài không vướng bận tâm sự chi thì làm gì có chuyện sẽ dễ dàng say như vậy? Ngài không cần phải giả vờ không có việc gì trước mặt tôi đâu, tôi trông ngài như thế mà lòng tôi cũng phát rầu theo.” Nói tới đó, dường như hắn hơi kích động, trong ngữ điệu cũng nghe ra được một chút bất mãn, hắn hỏi như đang căn vặn, “Ngài thích điểm gì ở Lục công tử chứ? Theo tôi thấy, gã chỉ là một tên công tử nhà giàu được nuông chiều từ tấm bé, được cái mã bắt mắt hơn người khác một chút mà thôi. Thượng Hải bây giờ cũng chẳng kém gì Nam Kinh, ngài ở đây ắt không thiếu người tốt gấp vạn lần gã, đâu đáng phải vì gã mà như vậy.”
Những lời này quả thực đã vượt quá dự liệu của Phó Ngọc Thanh, anh láng máng buồn cười, song cõi lòng lại cảm động đến khó tả. Hóa ra suốt cả chiều nay mình đã lo bò trắng răng, tên này quả nhiên chẳng ôm cái ý nghĩ ấy với anh, hắn cũng không phải kiểu người bụng dạ hẹp hòi, chẳng mảy may nghĩ anh giả say là vì lười. Có lẽ Mạnh Thanh tức giận là vì anh với Lục công tử cứ dây dưa nhằng nhẵng hoài, để rồi tự chuốc họa vào thân mà thôi.
Anh nín thinh một hồi lâu, đang tính xem nên mở lời thế nào. Nhưng Mạnh Thanh lại tưởng anh bị nói trúng tim đen, sắc mặt càng kém, hắn nghe chừng còn hơi giận: “Tam gia, ngài hãy suy nghĩ lại đi, chuyện đó đến cùng cũng chỉ là chơi đùa thôi mà, tam gia việc gì phải nghiêm túc vậy chứ!”
Phó Ngọc Thanh đăm chiêu chốc lát, thế rồi anh hỏi ngược lại hắn, “Ông chủ Mạnh, ngày nào ngài cũng đánh quyền hả?”
Mạnh Thanh không hiểu sao anh lại đi hỏi cái này, khẽ nhíu mày, song vẫn thành thực đáp: “Đúng thế, ngày nào cũng phải đánh quyền vài lần.”
Phó Ngọc Thanh bèn cười: “Ông chủ Mạnh, nếu bảo ngài thôi đánh quyền một ngày thì ngài sẽ thế nào?”
Cuối cùng Mạnh Thanh cũng vỡ ra anh đang muốn nói điều gì, sắc mặt thoắt biến mấy lần, định mở miệng phản bác mà lại chẳng tìm được lời để cãi lại, sốt ruột đến độ trán vã mồ hôi, Phó Ngọc Thanh cực kỳ bất ngờ, anh không tin nổi hắn toàn tâm toàn ý vì mình đến thế. Đến anh cả còn chẳng suy nghĩ nhiều vì anh vậy. Bèn cười: “Ông chủ Mạnh, thì ra ngài không đánh quyền một ngày là sẽ bứt rứt như vậy đó hả? Thú thật thì tôi cũng không đến nông nỗi đấy.” Nói đến đây, anh nở nụ cười tự trào: “Nếu tôi mà theo cậu ta thật thì khéo phải ngồi xe lăn ra ngoài tiếp khách rồi ấy chứ.”
Cuối cùng Mạnh Thanh dằn chẳng đặng nữa, hỏi: “Tam gia, vết thương trên đùi ngài rốt cuộc là thế nào?”
Phó Ngọc Thanh ngẫm nghĩ, bèn khom lưng xuống xắn ống quần lên. Anh đang không mặc quần tây nên xắn cũng dễ. Mạnh Thanh vén áo dài lên, nửa ngồi xổm nửa quỳ trước mặt anh xem xét thật cẩn thận rồi dùng tay ấn thử, hắn nhăn nhó kêu lên: “Tam gia, vết thương này chạm đến xương mất thôi!”
Phó Ngọc Thanh cúi mặt nhìn hắn, đây là lần đầu tiên có người hỏi anh những câu này. Vốn đã chẳng được mấy người biết chuyện rồi, Diệp Hãn Văn nghe anh bảo không sao thì cũng chỉ cảm thán dăm ba câu rồi thôi.
Con tim anh bỗng thấy là lạ, bèn khụ hai tiếng, đưa tay đỡ Mạnh Thanh dậy rồi trấn an hắn: “Không sao, tôi không luyện võ, ra ngoài thì có xe đưa đón nên không ảnh hưởng gì đâu.”
Mạnh Thanh liếc anh, trầm mặc một hồi lâu, Phó Ngọc Thanh thầm thở dài, ngoài mặt lại cười: “Thật sự chẳng có gì to tát đâu mà, ngài như thế lại khiến tôi đâm ngại ấy, cứ như tôi là ‘cành vàng lá ngọc’ không bằng.”
Mạnh Thanh nghe anh nói thế thì cũng cười, bầu không khí im lìm gượng gạo ban nãy tiêu tan như mây khói, rốt cuộc Phó Ngọc Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, bảo: “Bữa nào tôi muốn mời ông chủ Mạnh đi xem hí. Ông chủ Mạnh nhất định phải đi đấy nhé.”
Mạnh Thanh gật đầu ngay tắp lự, đáy mắt lấp lánh nụ cười: “Tam gia mời tôi xem hí, tôi ước còn chẳng được nữa là.”
Thế là đã quyết.
Ăn xong cơm tối, Mạnh Thanh lại hớt hải đi luôn, hôm sau cũng chẳng thấy mặt mũi đâu, chỉ có thím Tô ân cần hỏi han chăm lo cho sinh hoạt của anh. Nếu không phải tối qua hai người đã có cuộc trò chuyện kia thì Phó Ngọc Thanh sẽ thật sự cho rằng tên này đang cố tình tránh mặt mình.
Anh ở lại đây đến chập tối mới có người tới đón, cung cách rất cung kính, giữa chừng còn đổi xe hai lần, cuối cùng thì chuyện này cũng đã kết thúc.
Đến tận lúc về đến nhà họ Phó, gặp Phó Ngọc Hoa, anh mới biết rốt cuộc Mạnh Thanh tất bật việc gì.