Lúc nói vậy, trong lòng anh kỳ thực chẳng dễ chịu cho lắm. Anh ở nhà sốt ruột chờ như ngồi trên đống lửa, sợ người này gặp chuyện gì bất trắc, vậy mà đến lúc tới đây, anh mới phát hiện ra người này chẳng sao, đang yên lành ở nhà ăn cơm đây.
Nếu không đi thì sao không báo một tiếng cho anh?
Anh giận lắm, song lại chẳng mảy may để lộ ra trên mặt, vẫn khách sáo vô cùng.
Mạnh Thanh đặt đũa xuống, nhận lấy chiếc mũ từ trong tay anh để bên cạnh, xong mới hỏi anh: “Người tam gia đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Phó Ngọc Thanh muốn bảo chả đỡ hơn chút nào cả, nhưng có người ngoài ở đây nên rốt cuộc vẫn phải nhịn, bảo, “Đỡ hơn tẹo rồi.”
Mạnh Thanh lại hỏi anh: “Tam gia đến muộn thế, đã ăn cơm chưa? Ngài ngồi xuống ăn cùng nhé.”
Phó Ngọc Thanh đào đâu ra bụng dạ mà ăn cơm nữa chứ? Vừa hay tin người làm đưa thư về là đã sốt xình xịch ra cửa luôn rồi, có điều hắn đã hỏi thế, nếu mà bảo là chưa ăn thì chẳng khác nào đặc biệt đến để hưng sư vấn tội cả.
Bởi vậy đáp: “Ăn rồi. Ông chủ Mạnh không cần vất làm chi, mọi người cứ từ từ ăn đi.”
Mạnh Thanh liếc anh một cái, không bảo vú nuôi mà tự mình xuống bếp cầm một bộ bát đũa lên, xong lại múc một bát canh cho anh, rồi nói: “Tam gia uống một ít canh đi vậy.”
Đình Ngọc cầm cái thìa nhìn anh, gương mặt bé con hây hây đỏ, chẳng biết là nóng hay là vui nữa. Phó Ngọc Thanh ngồi đây cũng cảm thấy hơi ngốt, đương không biết nên nói gì, Đình Ngọc thấy anh cứ thừ ra không uống thì chớp chớp mắt nhìn anh, bảo: “Canh này uống ngon lắm!”
Phó Ngọc Thanh không khỏi phì cười, bèn trịnh trọng uống một ngụm canh, sau đó gật đầu: “Đúng là ngon thật.” Uống hết nửa bát canh nhỏ thì cả người bắt đầu nóng lên, trong nhà không có quạt đồng, chỉ có độc một cái quạt giấy in hình mỹ nhân để trên bàn thôi, Mạnh Thanh bèn đưa anh.
Lòng Phó Ngọc Thanh mềm hẳn đi mấy nấc. Nhà họ Phó bình thường ăn không nói chuyện, ngủ không nói chuyện, nhưng lúc này anh kìm chẳng đặng mà vờ hỏi bâng quơ: “Buổi chiều bận chuyện gì hả? Sao không thấy qua?”
Mạnh Thanh ngạc nhiên đặt đũa xuống nhìn anh: “Tam gia, tôi có qua mà. Mọi người bảo ngài đang ngủ nên tôi mới về.”
Cái này thì anh không ngờ được, Phó Ngọc Thanh im lìm phút chốc, thì ra mình trách lầm em ấy rồi. Mà ai lại tự tiện giấu anh như thế không biết nữa?
“Bọn họ bảo gì anh?” Phó Ngọc Thanh nghĩ cái là thấy bực, “Tôi còn hỏi rồi, ai cũng bảo tôi là không thấy có ai ghé, đúng là vô lý quá thể!”
Lúc này thì Mạnh Thanh cũng hơi tỏ ý anh rồi, bèn hỏi, “Tam gia, ngài trách tôi chiều nay không ghé qua thăm ngài sao?”
Phó Ngọc Thanh hơi ngượng, húng hắng một tiếng rồi hỏi: “Thế sao tôi gọi điện tới mà anh cũng không nghe?”
Mạnh Thanh “A” một tiếng, biểu tình áy náy hẳn, đáp: “Tôi quên mất không đến cục điện thoại. Đợi hai bữa nữa làm xong điện thoại sẽ đưa số mới cho tam gia nhé.”
Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới tường tỏ, té ra là như vậy. Song lại nghĩ chệch đi chút, lẽ nào lúc về Đông Đài, người này đã cắt hết cả điện thoại các kiểu sao? Lẽ nào người này vốn không hề định trở lại sao?
Giờ Phó Ngọc Thanh không tiện nói mình gọi nguyên cả một buổi chiều, nên chỉ đành lẳng lặng uống canh.
Lúc đến thì anh hùng hổ giận dữ lắm thay, đâu có ngờ lại là một quyền đánh vào vải bông, thành thử cứ như phen này là anh giận vô lý không bằng.
Ấy vậy mà lòng anh vẫn chẳng hề dễ chịu chi.
Tại sao người làm bảo thế cái là hắn quay đầu đi ngay chứ? Nếu là hồi trước, đoan chắc người này sẽ không dễ dàng đi luôn như vậy đâu. Có khi sẽ còn khăng khăng chờ anh, chờ đến khi thấy anh rồi mới thôi ấy.
Anh lơ mơ cảm thấy, mặc dầu đúng là Mạnh Thanh đã đáp ứng anh rồi thật, song cách người này đối xử với anh, suy cho cùng đã khác xưa kia rồi.
Mạnh Thanh thấy anh trầm ngâm mãi thì hơi ngần ngừ, bèn khẽ giải thích: “Hai hôm nay bận một vài việc không thoát được, chờ bao giờ hết bận tôi sẽ lại qua thăm ngài.”
Đình Ngọc vốn đang ngoan ngoãn uống canh, nghe lỏm được câu ấy, thế là bèn xếch miệng lên đế vào: “Ngày nào ba cũng bận hết!”
Lòng Phó Ngọc Thanh là một mớ bòng bong, mới hỏi Đình Ngọc: “Bận thật không?”
Đình Ngọc gật đầu như bổ tỏi, nói nghe tủi thân ghê gớm: “Không đánh quyền! Không bế em!”
Lúc nói kỳ thực Đình Ngọc giận lắm, có điều dáng vẻ của nhóc con lúc giận lại đáng yêu khôn tả, đâm ra làm cho người ta chẳng nhịn được cười.
Phó Ngọc Thanh xoa xoa mái đầu bé con của Đình Ngọc, chắc là vì uống canh nên tóc cũng rịn ra mồ hôi. Anh hơi đau lòng, bèn mở cây quạt của Mạnh Thanh ra, nói: “Vẫn phải có một cây quạt đồng mới được. Thế vẫn mát hơn. Mai tôi sẽ bảo người mang mấy cây qua.” Nói đoạn phẩy phẩy cho Đình Ngọc, vừa phẩy vừa hỏi, “Ông chủ Mạnh bận gì thế? Bận gì mà lu bù thế vậy?”
Mạnh Thanh thấy anh rốt cuộc cũng đã chịu mở miệng rồi, bèn vội giải thích: “Là giúp chuyện trong hội ấy mà. Đợt này không phân thân ra được, chờ qua đợt này là xong thôi.”
Phó Ngọc Thanh im lặng quạt cho Đình Ngọc, Mạnh Thanh nhìn anh chốc lát, rồi bảo: “Thôi để tôi đi, anh cũng toát mồ hôi rồi kìa.” Dứt lời bèn cầm lấy cây quạt giấy trong tay anh. Phó Ngọc Thanh giữ rịt chuôi quạt không chịu buông ra, thấp giọng: “Tại sao lại bảo người khác đưa tin tới? Nếu tối nay mà tôi không qua, đến bao giờ anh mới lại chịu ghé thăm tôi đây?”