Con người ta vào ban ngày luôn hơi khác ban đêm. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, tất thảy đều sáng sủa trong lành hẳn, tưởng chừng như chuyện gì cũng không thành vấn đề, khỏi phải xoắn xuýt.
Ấy vậy mà khi màn đêm buông xuống, vạn vật đều thinh lặng, bên ngoài cửa sổ lại là màn đen thâm u tựa mực, chẳng biết bóng tối ẩn giấu bao nhiêu yêu ma quỷ quái, bởi vậy vô vàn nỗi sầu ai và bất an cùng trào dâng.
Ban đêm Phó Ngọc Thanh không ngủ được, lấy một quyển sách ra cũng chẳng đọc được mấy trang, trái lại lại suy tư nguyên cả một đêm. Đến lúc trời tờ mờ sáng, quả thực đã buồn ngủ lắm rồi, mới lại trĩu mắt ngủ một giấc.
Trưa sắp tới giờ cơm, người làm đến gọi anh, Phó Ngọc Thanh không ngờ ngủ giấc này dậy đã đến giờ ăn rồi, hơi ngạc nhiên hỏi: “Sáng nay có ai tới không?”
Người làm bèn trở ra hỏi, lúc trở vào đáp không, rồi hỏi anh có muốn xuống ăn không. Bởi vì trong nhà có Phó Cảnh Viên với Phó Ngọc Đình nên trưa ăn cơm sớm, Phó Ngọc Thanh sợ lúc Mạnh Thanh tới thì mình không đi được, hai người bọn họ không tiện nói chuyện, bèn bảo người làm nói người mình không khỏe, bảo bọn họ mang lên đây ăn đi.
Chẳng ngờ anh ăn xong được một lúc rồi mà Mạnh Thanh vẫn chưa tới.
Phó Ngọc Thanh ngồi một mình cũng hơi thấp thỏm, anh gọi điện đến nhà Mạnh Thanh ở trong thư phòng nhưng mãi không thấy ai bắt máy, gọi mấy cuộc liền mà nhân viên tổng đài đều khuyên anh chờ lát nữa hãy gọi, bảo là có lẽ chủ nhân đang ra ngoài chưa về không chừng.
Anh cũng không kìm được an ủi chính mình, thầm nhủ, có lẽ Mạnh Thanh đã ra ngoài đang trên đường rồi. Lòng cũng bất an khôn cùng, nghĩ rằng, nhà Mạnh Thanh còn có hai đứa bé mà, bộ không nhờ ai tới trông ư?
Nếu nhà có người thì sao lại không bắt máy?
Thế rồi lại nghĩ, có lẽ để hai đứa bé lại Đông Đài chứ không mang theo. Hết nghĩ rồi nghĩ miên man như thế, dần dà một buổi chiều trôi tuột qua, Phó Ngọc Thanh nhìn ánh nắng soi nghiêng ngoài cửa sổ, càng thấy bất an. Mạnh Thanh không phải người không biết giữ lời, hắn đã bảo hôm nay qua thì đương nhiên sẽ qua, nếu mãi không đến thì tất đã bị chuyện gì đó kéo chân rồi.
Bởi vì ban đêm mơ phải cơn ác mộng như thế nên hôm nay trống tim càng nện mạnh, lúc gọi điện thêm cú nữa, lòng bàn tay cầm ống nghe vã sũng mồ hôi. Điện thoại vẫn chẳng có ai nghe, tổng đài nói gì đó với anh mà anh cũng không nghe ra, bèn vội vội vàng vàng cúp máy, quay đi định mặc đồ ra ngoài.
Tự dưng anh bảo phải ra ngoài thế này, người làm cũng chẳng thể ngăn anh, Phó Cảnh Viên đang bên ngoài không có nhà, Diệp Thúy Văn hay chuyện bèn xuống lầu cản anh, bảo anh còn đang bệnh, có việc gì mà phải cuống đến độ nhất quyết phải ra ngoài hôm nay thế?
Phó Ngọc Thanh nói: “Hôm nay tôi với bạn đã hẹn có chuyện cần nói, giờ này anh ta còn chưa tới thì ắt đã xảy ra chuyện gì rồi, tôi phải đến xem ngay.”
Diệp Thúy Văn khó hiểu: “Cho một người làm đi là được rồi mà, cậu chạy đi làm gì?”
Phó Ngọc Thanh cũng là quan tâm quá nên đâm ra cuống, Diệp Thúy Văn khuyên giải một chút, anh mới nghĩ chắc gì Mạnh Thanh đã ở nhà. Có điều tung tích của người này, anh phải hỏi ai đây? Hàn Cửu, hay là Lạc Hồng Hoa? Anh vừa nghĩ tới Lạc Hồng Hoa là mồ hôi đã tuôn lạnh toát cả người, cảm tưởng những chuyện ngày hôm nay, chuyện nào cũng như đang hòng kiểm chứng giấc mơ của anh vậy, tâm tình đâm ra hoảng loạn.
Phó Ngọc Thanh trấn tĩnh lại, đoạn bảo: “Con phải mau đến xem mới yên tâm, phải không có việc gì xảy ra mới được.”
Đận trước chiến trận lại nổ ra ở vùng Trung Nguyên, quân phiệt ở vài nơi đánh điện tín gửi đi toàn quốc hòng thảo phạt kẻ độc tài Tưởng Giới Thạch, những người bị Tưởng Giới Thạch đánh lui trước kia đã tập hợp lại lực lượng, kéo nhau nổi dậy. Trận nổi loạn này như kéo dài vô tận.
Tưởng Giới Thạch hiện giờ đang ở Từ châu đốc thúc tác chiến, một khi Từ châu thất thủ, Nam Kinh sẽ đứng trước bờ vực nguy hiểm.
Phó Ngọc Thanh cứ nhớ tới giấc mơ đêm qua là lại càng kinh hãi, rất sợ Lục Thiếu Kỳ to gan liều mạng quay về Thượng Hải.
Diệp Thúy Văn thấy không khuyên nổi anh rồi, bèn bảo: “Là bạn bè gì? Cái ông chủ Mạnh hôm qua tới thăm cậu chẳng phải bản lĩnh lắm sao? Cậu làm phiền cậu ta giúp cậu nghe ngóng một chút xem sao?”
Phó Ngọc Thanh giời ơi một tiếng, nói: “Là anh ta đấy chứ còn ai! Đã hẹn buổi trưa sẽ ghé đây, anh ta là người biết giữ chữ tín nhất, thế mà đến giờ rồi còn chưa thấy tới, sao có thể không lo cho được?”
Diệp Thúy Văn không nghĩ anh lại cuống quýt đến thế, cũng có phần kinh ngạc, nghĩ tới chuyện gì đó, bèn vỗ tay đánh đét một cái, “Chớ vội, chẳng phải cậu ta là tâm phúc bên cạnh ông chủ Đỗ sao? Mấy bữa nay ông chủ Đỗ đang tổ chức họp mặt mà, có khi nào cậu ta ở Đỗ phủ không?”
Phó Ngọc Thanh không ngờ mợ lại biết một tin như thế, bèn hỏi ngược lại, “Họp mặt gì thế?” Nghĩ sơ sơ, rồi bảo: “Nếu là vì thế thật thì không sao rồi.”
Phó Ngọc Thanh đang tính xem nên sai ai đi hỏi thăm thử, Diệp Thúy Văn lại bỗng hỏi anh: “Nghe bảo vị ông chủ Mạnh này, nuôi hộ cậu một đứa con trai đúng không?”