Mạnh Thanh lẳng lặng nhìn anh phút chốc, rồi bỗng đưa tay lên che mắt anh lại. Người hắn có chút nóng hơn những người khác, lòng bàn tay lại càng ấm, áp lên mí mắt cảm giác dễ chịu vô cùng. Phó Ngọc Thanh chớp mắt một cái, cảm thấy khá bất ngờ, song lại nhếch môi lên chờ xem rốt cuộc hắn định làm gì đây.
Mạnh Thanh khẽ nói: “Em thích tam gia hơn bất kỳ ai khác.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn sẽ nói ra lời như thế, nhất thời trong bụng vui như mở cờ, cái gì cũng đều quên sạch.
Hồi xưa Mạnh Thanh đối xử với anh tốt vô cùng. Khi ấy tuy ngoài miệng anh không nói ra, trong lòng kỳ thực lại không hẳn chưa từng nghĩ như vậy. Song đến lúc anh bị lạnh nhạt ở Đông Đài, cô đơn lẻ bóng quay về Thượng Hải, đôi khi sẽ không kìm được cơn tuyệt vọng mà nghĩ, có lẽ trong lòng người này, chỉ còn lại ân tình mà thôi.
Phó Ngọc Thanh gạt tay hắn ra, cười tươi nhìn hắn: “Tôi cũng thế.”
Mạnh Thanh cũng không nhịn được cười: “Được, em tin.”
Nói xong thì Phó Ngọc Thanh cũng hơi mệt, Mạnh Thanh khuyên anh nằm xuống ngủ một giấc đi, anh nghe lời ngay. Mạnh Thanh ngồi bên cạnh anh, nắn huyệt vị trên bàn tay cho anh. Mặc dù Phó Ngọc Thanh không hẳn tin cách này của hắn sẽ hữu dụng, song lại cảm thấy được hắn xoa bóp tê tê ê ẩm lại khá hay.
Mạnh Thanh nhìn anh díp mắt, từ từ thả lỏng tay, dém chăn cho anh.
Phó Ngọc Thanh ngủ hơi nông, ngủ chưa được bao lâu thì Diệp Thúy Văn bảo người làm đến mời Mạnh Thanh dùng cơm, lúc Mạnh Thanh định đứng dậy thì anh tỉnh giấc.
Bây giờ mà ăn bữa tối luôn thì còn sớm quá, Phó Ngọc Thanh hiểu đây là Diệp Thúy Văn tìm cách tiễn khách, ngặt nỗi không thể nói gì trước mặt người làm. Mạnh Thanh bảo: “Quả thực không còn sớm nữa rồi, không nên làm phiền nữa, tam gia ngủ lại sớm chút nhé, lần sau lại qua thăm.”
Phó Ngọc Thanh bèn bảo người làm: “Thế thì bảo phòng bếp dọn lên mấy món, ông chủ Mạnh ăn một chút hẵng đi.”
Trên tầng này của anh cũng có một phòng ăn nhỏ, chẳng qua là Phó Cảnh Viên đã lập ra quy định ở bên đường Phúc Hi này rằng, người một nhà phải xuống lầu cùng ăn cơm, nếu không phải bị bệnh thì rất hiếm khi tự mình ăn như này.
Người làm nhận lời của anh rồi xuống chuẩn bị ngay. Sau khi mọi người rời đi, Mạnh Thanh bảo: “Anh nói thế lại làm tốn bao nhiêu công bận rộn của bọn họ ra, em cũng chỉ ngồi một lát thôi mà.”
Phó Ngọc Thanh chẳng để ý, nắm chặt lấy tay hắn không chịu buông, chỉ nói, “Tôi không nỡ để em đi.” Kỳ thực Phó Ngọc Thanh còn muốn bọn họ cùng nằm trên giường nói chuyện nữa cơ, nhưng sợ người giúp việc ra vào, vậy nên mới thấy bực bội ghê.
Mặt Mạnh Thanh hơi đỏ lên, không nói gì nữa.
Phó Ngọc Thanh ngủ một giấc xong, tinh thần khá hơn rất nhiều, không kìm được mà than: “Ở đây lắm người làm quá, nói chuyện bất tiện, ngày mai tôi sẽ dọn về ở.”
Mạnh Thanh lại không cho phép anh dọn về: “Anh còn đang bệnh cơ mà, không thể dọn tới dọn lui được, chờ bao giờ khỏe hẵng nói.”
Phó Ngọc Thanh chỉ cười nhìn hắn.
Mạnh Thanh chẳng hiểu anh cười cái gì, bèn cam đoan với anh, “Ngày nào em cũng sẽ đến thăm anh, mang đĩa hí đến giải sầu cho anh.”
Phó Ngọc Thanh bật cười, không khỏi nhớ lại những chuyện dĩ vãng, nói: “Em đến là được rồi. Chỉ cần em đến, tôi nào còn muốn nghe đĩa hí gì nữa? Chỉ sợ em về rồi lại không chịu ghé nữa thôi.”
Mạnh Thanh biết anh là đang trêu mình, song cũng hơi ân hận về những việc đã làm xưa kia, cười khổ: “Là em không có chính kiến, thất thường quá mức, làm cho tam gia phải giận.”
Phó Ngọc Thanh nghe giọng hắn thì sợ hắn lại bắt đầu nghĩ đến mấy chuyện vụn vặt, bèn chớp mắt hỏi hắn: “Thế ngày mai em có qua không?”
Mạnh Thanh vội vàng đáp: “Có qua!”
Phó Ngọc Thanh nghe được câu trả lời gấp gáp như thế, y như rằng cười như được mùa. Mạnh Thanh thấy anh vui, cũng cười lên, “Nếu em mà không qua thì tam gia sẽ đi xem phim với người khác mất.”
Phó Ngọc Thanh nghe vậy, cảm thấy thật oan quá đi, bèn vội vàng phản bác: “Tôi chưa bao giờ đi xem phim với Dương Thu Tâm đâu nhé, đây toàn là buộc tội vô căn cứ thôi!”