Trông Mạnh Thanh có vẻ hơi bối rối, hắn húng hắng một tiếng, chỉ nói: “Em sẽ không thay lòng đổi dạ đâu.” Ngẫm nghĩ chốc lát nữa, lại thêm một câu như đang thề: “Em cũng sẽ không đối xử với anh như kia nữa.”
Đôi mắt trong veo của hắn nhìn Phó Ngọc Thanh không rời, dáng vẻ nói chuyện vô cùng nghiêm túc. Nếu trước khi nói trong lòng Phó Ngọc Thanh hãy còn chút tủi hờn nào thì bây giờ đều đã tiêu tan thành mây khói, đến cả những đau khổ ở Đông Đài cũng đã quên sạch.
Phó Ngọc Thanh không kiềm được mà hỏi hắn: “Em thề không?”
Mạnh Thanh bật cười, nhưng rồi lại bỗng lộ vẻ khổ não, cầm lấy tay anh, trả lời hết mực nghiêm túc, “Em thề với trời, nếu em…”
Phó Ngọc Thanh sinh nỗi xót xa, sợ lắm hắn lại tưởng thật mà thề cái gì nặng nề, không hề suy nghĩ ghé người vào, hôn thật sâu lên đôi môi của hắn, không cho phép hắn nói thêm chữ nào nữa.
Mạnh Thanh tức thì sững người, không nhúc nhích, đến cả hô hấp cũng lặng thinh. Phút chốc sau mới hoàn hồn lại, bèn cuống cuồng đẩy anh ra, hơi nghiêm nghị thốt lên: “Tam gia!”
Phó Ngọc Thanh thấy mặt hắn đỏ bừng, trông không giống đang giận mà đang luống cuống thì đúng hơn, đoán được ngay hắn kiêng ở chỗ này có người làm qua lại, sợ bị người khác nhìn thấy.
Mạnh Thanh quả nhiên khẽ nói: “Cẩn thận kẻo bị người ta nhìn thấy!”
Kể cả thế, Phó Ngọc Thanh vẫn không được vui cho lắm, hừ một tiếng.
Anh gần như đã quên mất cảm giác hôn một người hạnh phúc đến thế nào rồi, giống như trẻ con được ăn kẹo vậy, nào chịu buông ra nữa chứ. Anh hối hận sao không dọn khỏi đường Phúc Hi sớm đi, mắc tội bọn họ bây giờ phải giữ ý thế này, chẳng dám quá trớn.
Mạnh Thanh thấy anh có vẻ hơi bực dọc, bèn bảo anh ăn một ít bánh. Nhà bếp làm món này là vì bệnh dạ dày của anh, Phó Ngọc Thanh không thích ăn cho lắm, lại còn bởi vì đang ốm nên khẩu vị cũng mất tiệt, bèn lắc đầu. Mạnh Thanh hơi buồn cười, liếc hắn cái, bảo: “Tam gia, tính anh đúng là… hơi giống Đình Ngọc.”
Phó Ngọc Thanh thừa hiểu ý hắn là Đình Ngọc cũng khảnh ăn, nhưng vẫn cố tình hỏi hắn: “Nó cũng trái tính lắm à?”
Đây là lời mà Mạnh Thanh nói với anh hồi xưa khi hai người vẫn còn hòa nhã, anh vẫn luôn luôn nhớ.
Anh hỏi vặn lại như thế làm Mạnh Thanh nhất thời á khẩu, rồi lại chậm rãi cười, một hồi lâu sau mới nói: “Vẫn là tam gia trái tính hơn.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại còn nói một câu như thế nữa, song không hề tức giận mà trái lại lại cảm thấy có chút ngọt ngào trong lòng, bèn nói: “Càng trái tính em mới càng thích ấy chứ.”
Mạnh Thanh siết tay anh, có hơi thẹn quá hóa giận: “Đừng nói linh tinh!”
Phó Ngọc Thanh bị hắn siết hơi đau, thế mà lại càng vui hơn, bảo thêm: “Nếu em đút cho tôi thì tôi sẽ miễn cưỡng ăn một chút.”
Mạnh Thanh chẳng buồn nhì nhằng với anh, bèn dứt khoát cầm đũa xắn một miếng bánh nhỏ ra đưa lên miệng anh. Phó Ngọc Thanh cười tủm tỉm nhìn hắn, thầm nghĩ, biết thế mình ốm sớm hơn cho rồi, Mạnh Thanh sẽ chịu hồi tâm chuyển ý ngay, hồi đó cũng chẳng nên giấu em ấy làm chi, phí mất bao nhiêu thời gian tốt.
Phó Ngọc Thanh ăn một nửa chiếc bánh bông lan nhỏ trong đĩa, rồi bỗng trịnh trọng bảo hắn: “Tôi không giống Đình Ngọc, tôi cũng không hề khảnh ăn.”
Anh vẫn đang bệnh, khắp người chẳng có tẹo sức lực nào, lời nói ra cũng mềm nhũn, nhẹ bỗng, nghe chẳng khác gì người tình đang làm nũng cả.
Mạnh Thanh không nhịn được mà phì cười, cười rồi mới gật đầu cái, bảo: “Ừ. Là nó khảnh ăn, tính tình lại hơi cứng đầu.”
Phó Ngọc Thanh không tin lắm: “Tôi thấy nó ngoan mà.”
Mạnh Thanh cười như không cười, “Đấy là nó thích tam gia, cho nên ở bên cạnh tam gia thì phải giữ mặt mũi đấy thôi.”
Lòng Phó Ngọc Thanh bỗng hơi ngưa ngứa, bèn hỏi hắn, “Thế còn em thì sao?”