Phó Ngọc Thanh ngây ra, không nhịn được mà nói: “Nếu tôi không muốn bọn họ thì sao? Nếu tôi tình nguyện ở Đông Đài xem em đánh quyền thì sao?”
Mạnh Thanh xoay người lại: “Tam gia, ngài cứ ở lại Thượng Hải vẫn hơn. Chỗ này không phải nơi để ngài ở đâu.”
(*Ở chương trước mình bảo bỏ xưng hô “ngài,” nhưng ở đây trong gốc Mạnh Thanh vẫn gọi Phó Ngọc Thanh là “ngài” ở đúng câu này thôi nên mình giữ nguyên nhé.)
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại tuyệt tình đến thế, dạ dày thoáng nhói lên, bèn hỏi ngược lại hắn: “Lẽ nào em nhất quyết muốn đuổi tôi đi sao?”
Mạnh Thanh không đáp, Phó Ngọc Thanh vừa cuống lại vừa giận, không nhịn được mà nói, “Em nói rất đúng, bên cạnh tôi có rất nhiều bạn bè. Thế nhưng chẳng phải bên cạnh em cũng có nhiều bạn chẳng kém đó sao? Tôi nghĩ trong lòng em, chắc cũng chẳng tiếc rẻ gì một người như tôi đâu.”
Anh vừa dứt lời đã hối hận.
Mạnh Thanh trầm giọng: “Tam gia, không còn sớm nữa, anh về ngủ sớm một chút đi.”
Phó Ngọc Thanh thẫn thờ nhìn hắn đi, cơn đau trong dạ dày quặn thắt, phải chống tay vào thân cây chờ một lúc mới gượng quay lại phòng.
Anh trằn trọc nghĩ về những lời của Mạnh Thanh, nỗi lòng chua xót chất chứa sự hối hận không nói nên lời. Lời chia tay thốt lên khi áy, có ai ngờ hôm nay lại sẽ chẳng thể buông.
Đêm ấy anh đau quằn quại, đến tận lúc trời hửng sáng mới chớp mắt được chốc lát, sau khi tỉnh thì không buồn ngủ nữa, bèn thu dọn hành lý rồi ngồi thẫn ra cạnh bàn.
Anh muốn lặng lẽ rời đi, nhưng lòng lại không cam. Kỳ thực anh cũng hiểu, Phượng Bình mới đi chưa được bao lâu, Lục Thiếu Kỳ lại không ở đây, anh quả tình không nên nói toạc ra, thành thử lại có vẻ thừa nước đục thả câu, chòng ba ghẹo bốn.
Thế nhưng trông Mạnh Thanh coi bộ sẽ ở lại Đông Đài một thời gian dài, nếu lần này anh lập tức quay về, lần sau lại tới, liệu giữa bọn họ có càng thêm khó xử chăng?
Chẳng biết có phải là gió không, cửa khẽ rung, phát ra âm thanh khe khẽ. Phó Ngọc Thanh đi tới mở cửa ra, ngạc nhiên thấy một chiếc giỏ ngoài cửa, bên trong có mấy cái bát đậy đĩa.
Đình Ngọc đứng ở chân tường xa xa, tay kéo một con ngựa gỗ không lớn, thấy anh đi ra thì thẹn thùng quay đi, giả vờ như không nhìn thấy anh.
Phó Ngọc Thanh không kìm được mà khẽ mỉm cười, lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, đi tới, cố tình hỏi nhóc, “Sáng ăn gì thế?”
Đình Ngọc chớp mắt, đáp lịu nghịu: “Hành thánh*.”
(*Ý ẻm là hoành thánh nhưng nói ngọng.)
Phó Ngọc Thanh không khỏi phì cười: “Cái mồm lớn ghê.”
Đình Ngọc nào có hiểu anh cười cái gì? Thấy anh cười thì cũng không dằn được niềm vui thích, bật cười khanh khách.
Phó Ngọc Thanh vuốt mái tóc mềm mại của nhóc con, lòng vừa bình yên lại vừa đau khổ, muốn ôm nó bế nó, song lại sợ, đành cười hỏi: “Em đâu?”
Đình Ngọc đáp nhanh nhảu: “Em vẫn đang ngủ ạ!”
Phó Ngọc Thanh lại hỏi nó: “Cha con đâu?”
Đình Ngọc sờ tai con ngựa gỗ, nghiêm túc nói: “Đánh quyền á.”
Phó Ngọc Thanh không kìm được mà cười nó, hỏi: “Sao con không đi đánh quyền?”
Đình Ngọc cưỡi lên con ngựa gỗ, đung đưa một cái, rồi bỗng nói lí nhí: “Cha giận rồi.”
Phó Ngọc Thanh trầm mặc, một hồi lâu không lên tiếng.
Anh ăn hết hoành thánh trong bát, muốn mang bát xuống nhà bếp, kết quả chẳng biết chum nước ở đâu, cũng không thể lật lung tung beng lên. Đình Ngọc lẽo đẽo theo anh như cái đuôi nhỏ, thấy anh cầm bát tẩn ngẩn tần ngần thì chỉ vào bếp nói: “Để ở đó!”
Phó Ngọc Thanh bèn đặt bát ngay ngắn ở đó.
Phó Ngọc Thanh quay về phòng, hình như Đình Ngọc chẳng còn xấu hổ như vậy nữa, lơ luôn con ngựa gỗ đi vào theo anh, đứng bên cạnh dòm anh mở vali ra, oa một tiếng, vừa ngó vào vừa nói: “Lớn quá!”
Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười: “Còn nhét được cả con vào đó.”
Đương nói chuyện thì Mạnh Thanh tới, vừa bước vào thấy anh đã thu dọn hành lý chỉnh tề thì ngỡ ngàng, trên mặt cũng có chút lúng túng.
Phó Ngọc Thanh bị hắn bắt gặp, cũng chỉ cười: “Thật sự tôi làm phiền ông chủ Mạnh quá, tôi định chốc nữa đi thôi.”
Mạnh Thanh không nói gì một hồi lâu, Phó Ngọc Thanh bắt đầu sốt ruột, rất mong hắn mở lời, chỉ một câu khách sáo thôi cũng được, thế nhưng Mạnh Thanh lại bế Đình Ngọc lên, nói: “Vậy tôi đi tiễn tam gia.”
Phó Ngọc Thanh chỉ cảm thấy con tim đã bị người ta xéo nát dưới chân, chẳng cất lên nổi dù chỉ một lời.
Mạnh Thanh kiếm một người trông bé em và Đình Ngọc hộ, hắn lẳng lặng xách vali của Phó Ngọc Thanh lên, tiễn anh đến bờ sông. Phó Ngọc Thanh muốn tự mình xách, song Mạnh Thanh lại cầm rất chặt, không chịu đưa cho anh. Hai người không nói một lời nào suốt dọc đường, cho đến tận lúc lên thuyền, con thuyền nhỏ chòng chành, anh đứng không được vững lắm, Mạnh Thanh bèn vội vàng đưa tay ra đỡ anh, đến lúc anh đứng vững lại rồi, lại vội vàng buông tay ra như bị bỏng.
Mạnh Thanh lên thuyền nhưng không xuống, hắn nói: “Tam gia, tôi tiễn anh vào lại thành phố.”