Mặt Phó Ngọc Thanh trắng bệch, câu nói hợp tan vui vẻ ấy anh quả thực chẳng thể vặn lại nổi, nhưng bạn bè kia là sao cơ? Lời này của Mạnh Thanh quả đúng là dồn người ta vào đường cùng. Có lẽ trong mắt Mạnh Thanh, ngày ngày anh chỉ biết ăn chơi đàng điếm mà thôi.
Anh khó chịu, bèn nói: “Tôi có nhiều bạn đấy, nhưng người tốt thật sự với tôi trong hai năm nay cũng chỉ có em với Thiếu Kỳ mà thôi. Người khác không hiểu đã đành, lẽ nào em cũng còn không hiểu sao? Phượng Bình vừa mới qua đời, em quay về Đông Đài, đi mãi chẳng về như thế cứ khiến người ta không an tâm nổi. Tôi đến thăm em một chút, lẽ nào cũng không được sao?”
Mạnh Thanh bỗng cả giận, hung hăng nện một quyền vào cây, nói: “Tam gia, sao anh lại không hiểu cơ chứ? Tôi về Đông Đài chính là vì muốn tránh anh đấy!”
Phó Ngọc Thanh giật thót, con tim tưởng chừng đã nhảy thẳng ra khỏi lồng ngực.
Trong lòng anh đã lờ mờ nhận ra, song lại không dám tin, anh khẽ hỏi: “Vì sao?”
Mạnh Thanh giận dữ hỏi ngược lại anh: “Tam gia, rốt cuộc vì sao anh lại đến Đông Đài?”
Lòng bàn tay Phó Ngọc Thanh sũng một lớp mồ hôi mỏng, anh đánh liều: “Tôi đến thăm em.”
Hình như Mạnh Thanh thấy nực cười, hắn nói: “Tam gia, bên cạnh anh không có ai, thế nên mới nhớ tới tôi, mới đến gặp tôi.” Hắn hơi ngưng lại, đoạn tiếp: “Tam gia, tôi đã từng bên anh đấy, lẽ nào anh đã quên hết rồi sao? Khổ sở biết bao tôi mới giết được tấm lòng mình, anh thì lại đến Đông Đài, anh ở vài ngày rồi sẽ đi thôi, còn tôi thì sao đây?”
Phó Ngọc Thanh giữ bình tĩnh: “Thế nếu tôi không đi thì sao?”
Mạnh Thanh ngỡ ngàng, hắn lúng búng mãi một lúc, rốt cuộc chỉ nói: “Tam gia, anh đừng lừa tôi, tôi không chịu nổi đâu.”
Phó Ngọc Thanh quá đỗi đau khổ: “Tôi không lừa em! Nếu em không bằng lòng về Thượng Hải thì hãy chờ tôi chấm dứt với Thiếu Kỳ, tôi sẽ đến Đông Đài được không?”
Mạnh Thanh bật cười: “Tam gia, anh đừng nói mấy câu ấy nữa!” Hắn thở hắt một hơi rồi mới tiếp tục: “Mấy cái chuyện này có ai nói chính xác được cơ chứ? Dù gì tôi cũng chẳng tin. Bạn của tam gia nhiều như vậy, tìm ai không tốt đâu? Việc gì phải tìm đến tôi?”
Phó Ngọc Thanh hơi nôn nóng: “Mạnh A Sinh! Tôi lừa em làm gì chứ!”
Mạnh Thanh phẫn uất, “Chẳng lẽ tôi nói sai hay sao? Lúc ở Thượng Hải, Lục công tử còn ở nhà, tam gia tránh mặt tôi suốt, có hề coi tôi là bạn đâu? Nếu không phải vì chuyện của Đình Ngọc thì sao tam gia chịu gặp tôi?” Ngực hắn phập phồng dữ dội, cố dằn cơn thịnh nộ trong lòng xuống mới nói tiếp: “Tam gia, tôi không giống anh. Tan là tan, nhưng tôi lại chẳng thể quên nổi. Nếu ở Thượng Hải, tôi sẽ không dằn lòng được mà phải đi gặp anh. Nhưng sao tôi còn có thể đi gặp anh cơ chứ? Nếu tôi không đi Tây Bắc thì Phượng Bình cũng đã chẳng phải chịu khổ như thế, đã chẳng đầu xanh người đi!”
Màn đêm thâm trầm tưởng như có thể che đậy hết thảy, Mạnh Thanh nhìn anh không chớp mắt, “Tam gia, Phượng Bình không còn nữa, trong lòng tôi có oán anh. Chuyện này kỳ thực không liên quan đến anh, là bản thân tôi không quên được, là bản thân tôi không yên lòng, nhưng tôi thật sự…, tôi thật sự không thể…”
Hắn nói hai chữ thật sự, nhưng không hề nói ra câu kế tiếp. Hắn nện từng quyền lên thân cây, nỗi đau đớn trong thanh âm khiến lòng người vụn vỡ.
Phó Ngọc Thanh vội vàng giữ lấy tay hắn, nói như đang thề: “Tôi đều hiểu, tôi đều biết.”
Tay Mạnh Thanh run rẩy kịch liệt, muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh nắm chặt không chịu buông. Dường như Mạnh Thanh đã kiệt sức rồi, không còn giãy giụa nữa, thều thào, “Tam gia, anh không hiểu đâu. Tôi có lỗi với Phượng Bình. Cô ấy đã đi rồi, vậy mà tôi lại vẫn còn nghĩ về anh. Tôi thật sự khó chịu lắm, tôi tưởng nếu gặp anh, có lẽ lòng sẽ dịu hơn một chút. Thế nhưng tôi lại hận mình có cái ý nghĩ ấy, rõ ràng tôi đã thề muốn chung sống hạnh phúc bên cô ấy, nếu tôi không lúc nào cũng nghĩ tới anh, nếu tôi không đi Tây Bắc…”
Cơn giận của hắn đã tan biến nơi nao, chỉ còn lại nỗi đau thương vô tận. Thời khắc này, hắn mới giống một người chồng tang vợ, không phải ông chủ Mạnh, Mạnh A Sinh đứng trước mặt anh khi xưa.
Phó Ngọc Thanh run lên, vừa lạnh lại vừa nóng, anh không muốn im lặng, cũng không muốn an ủi hắn vì Phượng Bình nữa, giọng anh khản đặc: “Nếu em không đi Tây Bắc, có lẽ tôi đã chết ở đó rồi, không về được nữa. Là Từ Thế Vĩ đáng hận, cớ gì phải tự trách chính em?”
Mạnh Thanh càng run dữ dội hơn, mặt gúi gằm, bấu chặt lấy anh.
Ngực Phó Ngọc Thanh nóng rẫy, không kìm được mà nói: “Tôi tưởng mình buông được, tan là tan. Thế nhưng ở Thượng Hải, không một ngày nào là tôi không nhớ em. Em đã có Phượng Bình rồi, sao tôi có thể đến quấy rầy nữa? Thật ra tôi cũng thầm oán em lắm, tại sao cưới thêm vợ mà cũng phải tổ chức rầm rộ như thế chứ, sợ tôi không biết hay sao? Lúc đó tôi rất tức giận, chẳng muốn biết tin gì về em, thế mà rốt cuộc vẫn không kìm được đi hỏi người khác về em.” Anh nâng tay Mạnh Thanh lên đè vào ngực mình, cất lời thề, “Tôi biết, những lời tôi nói hôm nay em đều không tin. Em chờ tôi có được không? Giữa tôi và Thiếu Kỳ dầu gì cũng phải có một cái kết tử tế, chờ đến lúc chuyện này đã chấm dứt, tôi sẽ về Đông Đài tìm em.”
Mạnh Thanh mãi không nói gì, đến lúc lên tiếng thì cũng đã bình tĩnh hơn, đẩy anh ra rồi mới nói: “Tam gia, tôi không hiểu. Nếu là vì chuyện Tây Bắc thì quả thật tam gia không cần thấy mắc nợ đâu. Tôi thiếu tam gia gì cũng coi như đã trả sạch rồi, chúng ta không nợ nhau. Đông Đài là vùng nông thôn, tam gia đi một chuyến thực sự quá cực, sau này tôi cũng sẽ mang Đình Ngọc về Thượng Hải thăm tam gia, tam gia cứ yên tâm đi.”
Phó Ngọc Thanh chẳng thể ngờ nổi hắn sẽ nói ra những lời như thế, trái tim như rơi xuống hầm băng, quá lạnh, quá đau, tưởng chừng như đã chết lặng. Anh biết tính Mạnh Thanh quật cường, e là nhất thời chưa có cơ xoay chuyển, lòng càng tuyệt vọng, hỏi: “Cái gì gọi là không nợ nhau chứ? Lẽ nào tôi với em, đến cả làm bạn cũng không được sao?”
Giọng Mạnh Thanh rất khẽ, hắn nói: “Tam gia, anh vẫn chưa hiểu ư? Vì sao tôi lại về Đông Đài. Công tử tuấn tú, nam sinh trẻ trung, lại còn hoàng hậu ca vũ, đâu thiếu gì một người thô bỉ chỉ biết đành quyền như tôi đây.”