Phó Ngọc Thanh giật mình nhớ tới chuyến đi Tây Bắc năm ngoái, bỗng chốc không nhịn được mà nhìn Mạnh Thanh. Có vô vàn điều anh muốn hỏi, cuối cùng lại chỉ nói: “E là ngài cho rằng, tôi thật sự là một người bạc tình lắm đúng không?”
Mạnh Thanh không ngờ anh sẽ nói vậy, chợt hơi nôn nao. Toan đáp lời thì lại bị anh dứt khoát cắt ngang. Anh bảo: “Người khác thì cũng đành. Ngài làm bao nhiêu chuyện vì tôi chừng ấy, tôi lại đối xử với ngài như vậy. Ngài nghĩ thế cũng là đương nhiên.”
Mạnh Thanh vừa ngỡ ngàng lại vừa hơi cả giận, hắn vội vàng ngăn lại: “Tam gia, ngài đừng nói thế chứ! Chuyện đã qua thì tóm lại là đã qua rồi! Tam gia chẳng làm gì có lỗi với tôi cả.”
Phó Ngọc Thanh hỏi ngược lại hắn: “Thật ư? Ngài thật sự không trách tôi một chút nào ư?” Anh lầm bầm: “Hồi tôi cưới Thiếu Du, ngài cố tình đến Nam Kinh gặp tôi, thật ra tôi vui lắm. Nhưng tôi… lại nói những lời vô sỉ như thế với ngài,… Chắc chắn trong lòng ngài trách tôi lắm có phải không?”
Mạnh Thanh im lặng một lúc lâu mới chậm rãi cất tiếng: “Tam gia, ngài không cần phải nói thế. Tôi từng thích tam gia, nhưng nếu phải tan thì tôi sẽ không có suy nghĩ gì khác nữa. Người thích tam gia nhiều như vậy, lẽ nào không có ai theo tam gia được nữa hay sao?”
Trong đêm đen chỉ có ánh sao yếu ớt, chẳng ai nhìn rõ được mặt nhau, nhưng thanh âm của Mạnh Thanh lại khiến lòng anh quặn thắt, anh nói: “Trong lòng ngài vẫn trách tôi, đúng không? Thiếu Kỳ đi rồi, tôi một mình ở lại, ngài cảm thấy tôi chờ đợi cậu ta như thế, so với cách tôi đối xử với ngài năm đó, quả thực quá vô tình.”
Mạnh Thanh không nói gì một hồi lâu, sau rốt mới bảo: “Chuyện này không trách tam gia được. Trước giờ tam gia vẫn là người như vậy mà, hắn ta phải rõ từ sớm rồi.”
Phó Ngọc Thanh ngẩn ra, nhớ lại những lời hắn từng nói với mình, tức thì lòng chùng xuống, song không chịu thôi mà hỏi vặn lại hắn: “Tôi là người thế nào?”
Mạnh Thanh chẳng buồn nhìn anh, chỉ nói khẽ: “Tam gia, muộn rồi, ngài mau đi ngủ đi.” Nói đoạn quay đi định trở về.
Phó Ngọc Thanh bỗng cả giận, trầm giọng gọi hắn: “Mạnh A Sinh!”
Mạnh Thanh bất chợt ngoảnh lại, nhìn anh đăm đắm trong bóng đêm.
Phó Ngọc Thanh khẽ hỏi hắn, “Sao em không hỏi vì sao tôi đến Đông Đài?”
Mạnh Thanh bỗng thở gấp, hắn cố gắng khắc chế bản thân, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được, nói: “Tôi không muốn biết.”
Phó Ngọc Thanh rất hổ thẹn, anh cảm thấy mình gần như không thở nổi.
Anh cười gượng: “Em bảo không trách tôi, quả nhiên là gạt tôi thôi.”
Anh cũng chẳng chờ Mạnh Thanh đáp, tự mình nói tiếp, “Lần này tôi đến Đông Đài, chính là vì muốn gặp…, Đình Ngọc và em…”
Mạnh Thanh im lặng một chốc mới đáp: “Tam gia có thể lấy vợ nữa. Nếu muốn có con thì thật ra chẳng tốn mấy thời gian đâu. Tôi nghĩ Lục tiểu thư sẽ thông cảm cho anh thôi.”
(Đến đây bỏ hẳn xưng hô ngài nhé.)
Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng phân trần: “Tôi đã nói với em rồi, hôn nhân giữa tôi với Thiếu Du chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa mà thôi.”
Mạnh Thanh lại hỏi: “Thật ư?”
Phó Ngọc Thanh chẳng biết là hắn không quan tâm hay là vẫn không chịu tin, lòng vô cùng bất an, nói: “Cô ấy chỉ là một người bạn mà thôi.”
Mạnh Thanh thở dài một tiếng, rồi bỗng nói: “Tam gia, thật ra tôi không cần hỏi… Tôi biết vì sao anh lại đến Đông Đài.” Hắn hỏi: “Anh nhất định muốn nghe tôi nói thật phải không?”
Trái tim Phó Ngọc Thanh đập thình thịch như trống dồn, vừa sợ, lại vừa trông mong, anh cảm thấy đây tựa như một giấc mơ, chẳng biết giấc mơ ấy sẽ có kết quả thế nào.
Anh khẽ hỏi: “Em biết thật sao?”
Mạnh Thanh nói: “Tôi biết. Cả Lục tiểu thư lẫn Lục công tử đều đi, Đỗ Hâm lại rời nhà Phó,… Chú Cảnh cũng không ở đây. Những người thường hay ở bên tam gia đều không có mặt, cho nên tam gia cảm thấy quạnh quẽ, cảm thấy cô đơn. Tôi cũng miễn cưỡng được coi như một người bạn của tam gia, thế nên tam gia mới đến tìm tôi. Những cái ấy tôi đều hiểu cả.”
Tim Phó Ngọc Thanh chùng hẳn xuống, toan biện giải thì lại nghe thấy Mạnh Thanh tiếp tục, “Tam gia, nhưng tôi không giống những người bạn kia của anh. Có lẽ người khác có thể hợp tan trong vui vẻ với anh, nhưng tôi thì không thể.”