Mạnh Thanh không ngờ được anh vừa mở miệng cái đã bảo muốn đi rồi, phỗng người, vội vàng hỏi anh: “Tam gia, hiếm lắm ngài mới đến một chuyến mà, không xem Đình Ngọc một chút sao?”
Cơn giận của hắn vẫn còn chưa tiêu tan, câu này hỏi quá hiểm, thật đúng hệt như đang trách móc. Phó Ngọc Thanh biết trong lòng hắn không vui vẻ gì, không thể cứ thế mà đi được, đành nói: “Vậy thì ông chủ Mạnh đi tiếp bạn trước đi. Tôi ngồi ở đây một lát, ngài không cần phải ngồi với tôi đâu.”
Mạnh Thanh nghe anh nói vậy thì nhất thời ngồi cũng không xong, mà đứng cũng chẳng được, lúng túng vô cùng, bèn bảo: “Tam gia, thế thì tôi không ở lại với ngài nữa. Ngài cứ ngồi một lát nhé, bao giờ bà vú về thì tôi bảo bà ấy bế Đình Ngọc qua cho.” Dứt lời ra ngoài ngay.
Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới biết mình đã nói sai, chọc hắn giận mất rồi, nhưng thấy hắn không buồn quay đầu lại, mà lại sợ hắn lại nổi giận, thành thử không dám mở miệng nữa, cứ trơ mắt nhìn hắn đi mất.
Anh ngồi một mình trong phòng mà chẳng khác nào ngồi trên bàn chông. Uống một hớp trà thì trà đã nguội, chẳng rõ mùi vị gì. Anh hối hận vô cùng, nhưng lại cũng giận, cơn giận ấy là tự anh rước vào thân, giận cả Mạnh Thanh vì cái lý do hoang đường như thế mà lại đi kết hôn với Lạc Hồng Hoa. Anh hối hận, khi ấy lẽ ra không nên nhẫn tâm đoạn tuyệt với Mạnh Thanh như vậy.
Sau đó lúc hai người gặp lại nhau, Mạnh Thanh đối xử với anh như bình thường, cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng nhắc đến buổi tối ấy, như thể chẳng có gì xảy ra cả. Nhưng mãi đến hôm nay, anh mới nhận ra Mạnh Thanh không hề quên, cũng không phải không hề để tâm. Anh hối hận mình nhẫn tâm, cũng hối hận mình ngộ ra quá muộn màng. Trước giờ anh chưa từng biết những lời ấy lại khiến người ta tổn thương đến nhường này.
Mạnh Thanh vẫn luôn nhớ mãi câu hảo tụ hảo tán của anh, trong lòng hẳn cũng trách anh nhiều lắm.
Khó chịu như vậy đến tận lúc bà vú quay về, Phó Ngọc Thanh chơi với Đình Ngọc một lúc lâu, tâm tình mới khá hơn một chút. Đình Ngọc không còn lạ lẫm như lần trước nữa, tay bé chân bé miệng thỏ thẻ bi bô gà vịt với anh, quả thực dễ thương vô cùng.
Hàn Cửu đến xem anh, anh nhìn giờ thì mới biết không còn sớm nữa, bèn bảo: “Ngài Hà, tôi đi trước nhé.”
Hàn Cửu gật đầu: “Vậy để tôi mời ông chủ Mạnh ra,” nhưng Phó Ngọc Thanh lại vội vàng ngăn hắn lại, bảo: “Không cần đâu.”
Hàn Cửu khó hiểu nhìn anh, nói: “Thế thì để tôi bảo ông chủ Mạnh một tiếng.”
Phó Ngọc Thanh hết cách, đành phải ra ngoài theo hắn.
Rốt cuộc Mạnh Thanh vẫn ra tiễn anh, lại còn tiễn thẳng đến đầu ngõ giống như hồi trước nữa. Lúc Phó Ngọc Thanh tạm biệt hắn, giọng Mạnh Thanh hơi khàn, thấp tiếng bảo: “Tam gia, mấy hôm nay tôi chẳng biết sao mà lúc nào cũng cáu kỉnh. Ban nãy là tôi giận quá hóa hồ đồ, nói năng khó nghe, mong ngài đừng để bụng nhé.”
Phó Ngọc Thanh nín thở nhìn hắn, ngực nhói lên một hồi, nghĩ, rõ ràng hắn giận mình cơ mà, sao vẫn cứ khách sáo như vậy với mình chứ?
Có rất nhiều điều anh muốn nói, nhưng có Hàn Cửu ở bên cạnh lại không tiện, cuối cùng chỉ nhẹ giọng bảo: “Lời của ngài rất đúng, là… tôi có lỗi với ngài.”
Mạnh Thanh sững người, thảng thốt nhìn anh, cổ họng khẽ giật, nhưng chẳng thốt nên một lời.
Phó Ngọc Thanh cũng không thể nói thêm gì nữa, cứ từ biệt hắn như thế.
Xe kéo đã đi rất xa, lúc anh quay đầu lại, Mạnh Thanh hẵng còn đang đứng ở đầu ngõ, cũng đang đứng lặng người nhìn anh.
Phó Ngọc Thanh quay đi, mắt chợt cay, chỉ đành nhắm thật chặt mắt lại.
Giữa tháng Tư, bên Tô Phụng Xương mới có tin về, bảo là ngày đã quyết rồi, còn bảo thêm là thời gian đi về tổng sẽ không quá mười ngày. Phó Ngọc Thanh bàn bạc qua với anh cả, nghĩ rốt cuộc thời thế vẫn không ổn định, bèn giấu mọi người trong nhà, lặng lẽ lên đường.
Trước ngày đi còn có nhà báo đến chụp ảnh, anh độ mũ, đứng đằng sau những người khác vì sợ bị chụp vào hình.
Đỗ Hâm biết anh sắp đi Tây Bắc, đặc biệt đến nhà tiễn anh, còn mang theo vài bộ quần áo cho anh thay trên đường. Phó Ngọc Thanh không ngờ cậu lại tiêu tốn như vậy, Đỗ Hâm lại bảo: “Thiếu gia, tôi biết mà, cậu thì thiếu gì quần áo đẹp chứ? Nhưng thời buổi này, binh hoang mã loạn, thiếu gia cậu đi Tây Bắc, tuyệt đối chớ để ý đến ăn mặc như vậy nữa! Mặc dù mấy món này vải vóc chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng là đồ tốt nhất trong tiệm của tụi tôi rồi, bình thường toàn chỉ chắp vá ra để cho mình mặc thôi đấy. Nghe nói ở đó tuyết lại còn rơi nhiều! Mấy món này mặc vừa thoải mái vừa ấm áp, thiếu gia mặc đi đường thì hợp đấy.”
Phó Ngọc Thanh không nhịn được mà bật cười: “Đã mấy tháng rồi còn gì, làm gì còn tuyết nữa đâu? Cậu đấy, cứ toàn nghe nói tầm bậy đâu đâu.”
Đỗ Hâm cực kỳ nghiêm túc: “Thiếu gia, cậu cứ tin tôi đi! Đảm bảo rét hơn chỗ chúng ta nhiều! Cậu đừng có mặc mấy cái đồ hiện đại tân thời kia đấy!”
Phó Ngọc Thanh đành phải nghe theo cậu, nhận hết đống quần áo.