Đỗ Hâm đã nghe bọn họ nói thế thì nào còn dám nghe tiếp nữa, cũng không thể đứng đực trong sân, vừa nhìn thấy bà vú đã cuống cuồng chạy theo, đưa quần áo mới may cho bà, còn mình thì hoảng hốt chạy phéng ra.
Đỗ Hâm bảo Phó Ngọc Thanh: “Thật ra tôi lại đoán là bà Mạnh sợ gì đó cơ. Cô ấy sợ mình đi rồi, mai mốt ông chủ Mạnh có vợ mới, Ngọc Anh ở nhà bị người ta ức hiếp đó.” Còn bảo: “Mặc dù ông chủ Mạnh không phải như người ta, nhưng chuyện trong nhà thì ai nói rõ được chớ? Nếu là tôi, cũng sẽ muốn đưa đi cho ổn thỏa thôi.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ cậu lại nghĩ thế, cười gượng một tiếng, nói: “Bộ vợ bé của anh ta lợi hại đến thế cơ hả?”
Đỗ Hâm vội vàng xua tay: “Chuyện này lạ thật đó, tôi nghe nói Phượng Bình cô nương còn xin cô ấy đừng ly hôn với ông chủ Mạnh cơ mà, tiếc là cô ấy không nghe. Cái này báo đăng rồi, cưới cũng ly, người cũng đi, đến cả Ngọc Anh cũng bị cô ấy bế đi mất rồi.”
Phó Ngọc Thanh sửng sốt: “Người cũng đã đi rồi ư?” Trong lòng lại nghĩ, đến cả Ngọc Anh cũng đã bế đi rồi ư?
Đỗ Hâm bảo: “Lại chẳng, có người đón đi rồi.” Bảo thêm, “Lại còn là ngài Lưu kia đích thân đến đón đó, đưa Ngọc Anh đi cùng với mình. Cái hôm đó, Ngọc Anh khóc suốt trên xe đó!”
Phó Ngọc Thanh khẽ ồ một tiếng, hơi ngần ngừ, rồi hỏi cậu: “Thế ông chủ Mạnh không nói gì sao?”
Đỗ Hâm ho hai tiếng, đáp lí nhí: “Thiếu gia, tôi nào dám chọc đến chuyện xúi quẩy như thế chứ? Bình thường anh ta thương Ngọc Anh đến thế, giờ Ngọc Anh bị người ta bế đi, chẳng phải là khoét thịt trong lòng anh ta luôn còn gì? Tôi nghe nói mấy bữa nay bà vú ở nhà còn không dám nói chuyện nữa là.”
Lòng Phó Ngọc Thanh trăn trở mãi, muốn bảo, cậu nên đi thăm anh ta một chút, nhưng rồi lại dằn xuống, cảm thấy mình không nên nói thế.
Đỗ Hâm trò chuyện với anh một hồi, thấy lòng anh có vẻ không yên thì hỏi: “Thiếu gia, cậu ở nhà một mình quạnh quẽ quá, sao không về ở đi?”
Phó Ngọc Thanh bảo cuối tháng chắc phải đi Tây Bắc một chuyến, tính bao giờ quay về thì dọn về ở.
Đỗ Hâm không ngờ anh lại định đi đến nơi xa xôi đó, mắt trợn tròn nhìn anh, mồm nói liến thắng: “Thiếu gia, chỗ đó binh phỉ tác loạn, đời sống bất ổn, cậu chớ đi thì tốt hơn đó!”
Phó Ngọc Thanh đành phải trấn an cậu một lúc, bảo chẳng qua là đi xem tình hình thiên tai thế nào, về thì báo lại cho chính phủ thôi. Còn bảo lần này bọn họ đi Tây An, cũng là chỗ đóng quân của quân Tây Bắc, Phùng thị (*) quân kỷ nghiêm minh, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Đỗ Hâm nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn rất không yên tâm, bèn hỏi không ngớt lời: “Thiếu gia, bao giờ thì cậu đi?” Rồi lẩm bẩm: “Thiếu gia, cậu muốn đi chỗ đó, không thể ăn mặc giống lúc trước được đâu. Cậu cứ tân thời như thế sợ là không ổn!”
Phó Ngọc Thanh thấy cậu vẫn còn lo nghĩ cho mình như ngày trước thì không nhịn được cười, bèn bảo: “Rồi, đương nhiên là nghe cậu.”
Tiễn Đỗ Hâm đi rồi, Phó Ngọc Thanh ngồi ở đó cả buổi mà lòng vẫn không bình xuống.
Anh muốn đi thăm Mạnh Thanh, lại cảm thấy như thế thì tráo trở quá. Nhưng nhớ đến lời của Mạnh Thanh trước khi từ biệt thì lại nghĩ, coi như là mình đi thăm Đình Ngọc đi, nếu hắn không muốn nói nhiều thì mình về là được.
Vừa quyết định thế, anh bảo ngay Tú Sơn đến thương xá mua thật nhiều đồ chơi cho trẻ con. Bởi vì Ngọc Anh không ở đây, cho nên cũng không cần mua thêm cho bé nữa.
Tú Sơn mua về, tự anh lại chọn chọn lựa lựa một lúc rồi mới đi Mạnh gia.
Hàn Cửu đi cùng anh, bảo một mình ra cửa thật sự không yên tâm.
Lúc anh đến, Mạnh Thanh còn đang trong phòng luyện công đánh quyền với người khác. Hàn Cửu cũng không biết người bên trong là ai, bèn mời anh ngồi trong sân chờ một lát còn mình đi vào trước.
Mạnh Thanh không ngờ anh lại đến, ngạc nhiên vô cùng, bèn vội vàng lau mồ hôi đi ra, còn chưa thay ra quần áo bình thường, hẵng đang mặc đồ ngắn màu xanh. Thấy anh quả tình đang chờ trong sân thì vội vàng mời anh vào phòng khách ngồi.
Phó Ngọc Thanh áy náy vô cùng, chẳng biết có phải đang làm phiền hắn hay không. Mạnh Thanh cũng hơi ngượng bảo: “Không sao, tôi đang đánh quyền một chút với người khác thôi, không nghĩ tam gia lại đến lúc này.”
Phó Ngọc Thanh đến gần Mạnh Thanh, chỉ cảm thấy cả người hắn nóng bừng bừng, nóng đến mức khiến lòng người ta rối bời.
Mặt Phó Ngọc Thanh bất giác nóng ran lên, bèn luống cuống dừng lại, cố ra vẻ đoan trang nói: “Vậy… ông chủ Mạnh cứ thế đi, có ổn không thế?”
Mạnh Thanh vội vàng đáp: “Không sao đâu. Chính là mấy hôm nay trong lòng phiền muộn, cho nên mới tìm người đến luyện một chút thôi. Vả lại tôi ra thì có Hàn Cửu đánh cùng bọn họ mà.”
Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới yên tâm lại.
Mạnh Thanh mời anh ngồi xuống, nói: “Bà vú bế Đình Ngọc đi công viên Pháp rồi, tam gia chờ một chút nhé, về sớm thôi.” Rồi bảo người bưng trà đến cho anh, mang cả bánh đến.
Phó Ngọc Thanh lơ đễnh uống nửa chén trà, lòng mới miễn cưỡng bình xuống một chút.
Ở đây không có ai khác, anh bèn đi thẳng vào vấn đề: “Ông chủ Mạnh, chuyện Ngọc Anh, tôi đã nghe nói rồi.”