Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 179




Nhưng anh chờ nguyên một ngày mà chẳng thấy Mạnh Thanh tới, ngược lại lại nhận được điện thoại từ Triệu Vĩnh Kinh.

Hóa ra là Bộ giáo dục tổ chức triển lãm mỹ thuật toàn quốc lần đầu tiên ở Thượng Hải, nghe bảo đầu tháng Tư khai mạc, đến cả Bộ trưởng Bộ Giáo dục cũng tham gia phát biểu, hôm đó tham dự cả trước sau cũng phải nghìn người, vô cùng náo nhiệt.

Triệu Vĩnh Kinh đặc biệt gọi điện tới, chính là muốn mời anh cùng đi xem buổi triển lãm này.

Triệu Vĩnh Kinh kể rất hào hứng, trong cái thời buổi chiến tranh loạn lạc này, lại vẫn có thể có một triễn lãm mỹ thuật như vậy, ai mà ngờ được cơ chứ? Cho nên trong điện thoại cậu ta nói đi nói lại, muốn Phó Ngọc Thanh nhất định phải đi xem với mình.

Phó Ngọc Thanh nghĩ, cũng đã tháng Tư rồi, huống hồ lại còn là ở giữa bàn dân thiên hạ, chắc hẳn sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu. Bởi vậy đáp ứng cậu.

Song cúp máy rồi, trong lòng rốt cuộc vẫn có chút thấp thỏm, bèn gọi điện cho Tô Phụng Xương, hỏi về tình hình hiện tại. Tô Phụng Xương cười anh: “Bọn họ là tranh binh quyền, cậu chỉ là một người làm ăn, sợ cái gì chứ? Dù cậu có muốn đi Thang Sơn cũng chưa chắc đã đi được đâu.” Bảo nữa: “Bộ cậu vẫn đang ngốt trong nhà chờ à? Chả hiểu cậu chờ cái gì nữa, chờ đến khi hai người Lý Bạch đánh điện xuống chắc?” Gã cười nhạt đôi tiếng: “Cuộc chiến này còn phải đánh lâu nữa cơ, nếu Tây Bắc và Đông Bắc mà có biến, chỉ sợ sẽ ầm ĩ phải biết!”

Phó Ngọc Thanh nghe ý trong những lời này của gã, giống như bảo mình là một nhân vật không đủ sức nặng vậy, bèn thở phào nhẹ nhõm: “Anh nói thế thì tôi yên tâm hơn nhiều rồi.”

Tô Phụng Xương lại nghĩ đến một việc quan trọng, bèn nói: “À này, bà Lục kia của cậu, chỉ sợ sẽ không về đâu. Cậu mau đăng báo ly hôn với cô ta đi, sớm bỏ cô ta, khỏi chuyện gì lại xảy ra.”

Phó Ngọc Thanh nghe lời này thì vừa buồn lại vừa vui. Anh nghĩ, Lục Thiếu Du lại có thể mượn cái cớ này để không về đấy.

Tô Phụng Xương thấy anh không đáp thì tưởng là anh do dự, bèn thở dài: “Cậu đấy, đừng có ngốc! Cậu nghĩ tại sao Lục Chính Hãn lại gả cô ta cho cậu chứ? Cô ta là phần tử Cộng đảng có tiếng trong danh sách đấy, cậu không biết thôi! Lục gia là để cậu làm bình phong cho cô ta!” Bảo: “Nếu không cậu nghĩ sao Lục gia lại không dưng đưa tiền cho cậu làm công ty vận tải đường thủy chứ, Ngọc Thanh, không phải tôi nói cậu, cậu bị cái lão già kia lừa rồi!”

Mặt Phó Ngọc Thanh vừa đỏ vừa trắng, không ngờ người ngoài lại nhìn anh như vậy, mãi không thốt nổi nên lời.

Tô Phụng Xương lại khuyên anh hãy ly hôn với Lục Thiếu Du, Phó Ngọc Thanh đáp liên tục: “Cô ấy làm sai cái gì chứ? Vả lại cô ấy cũng chả ở đây, sao tôi cứ thế ly hôn với cô ấy được? Để người khác nhìn tôi thế nào đây?”

Tô Phụng Xương cười phá lên: “Ngọc Thanh ơi là Ngọc Thanh, cứ tưởng cậu là một tên công tử bột, ai dè cậu lại là cái loại si tình yêu tiếng!”

Phó Ngọc Thanh cười gượng hai tiếng: “Anh Phụng Xương lại nói đùa rồi.”

Tô Phụng Xương nói chuyện với anh thêm một hồi, bỗng bảo: “Đúng rồi, nếu cậu phải lánh mặt một thời gian thì bây giờ lại có một chuyện rất đánh tiếng cho cậu làm đấy.”

Phó Ngọc Thanh hỏi gã là chuyện gì.

Tô Phụng Xương thở dài: “Thiểm Cam đại hạn, cậu nghe nói đến chưa? Trung ương cũng phải chuẩn bị một ủy ban cứu trợ thiên tai, muốn trước tiên phái một nhóm đi thị sát tình hình thiên tai. Cậu lại có kinh tế, chi bằng làm luôn một chuyến Tây Bắc đi, lại kiếm được tiếng thơm.” Chắc là sợ anh ngại khó ngại xa, bèn nói thêm, “Cậu đi cùng bọn họ, cũng là ngồi máy bay mà đi, chắc chắn sẽ không để cậu phải chịu khổ trên đường đâu. Đến Tây An, khắc sẽ có người tiếp đãi cậu, chẳng qua là đi mấy vùng lân cận xem một chút, sau đó về thì quyên góp thêm ít tiền thôi.”

Phó Ngọc Thanh ở Thượng Hải, chỉ thấy Nhật báo Hoa Đông có nhắc qua mấy bận, trước đã quyên một ít cho thương hội rồi, nghe gã nói thế thì bảo: “Lẽ nào nghiêm trọng đến thế sao?” Hai năm nay chiến tranh liên miên, đâu đâu cũng gặp thiên tai lớn nhỏ, Phó Ngọc Thanh quả thực nhìn quen luôn mất rồi, chỉ là nghe gã bảo đến cả trung ương cũng phải chuẩn bị ủy ban cứu trợ thiên tai thì không khỏi kinh ngạc. Lại nghĩ đến mấy năm liên tiếp cây bông thất thu, nếu năm nay mà lại gặp đại hạn thì e là không phải thiên tai bình thường rồi, trong lòng cũng không khỏi lo lắng.

Tô Phụng Xương nói: “Chính vì không biết tình hình thật sự thế nào nên mới cần người đi xem thử mà.” Rồi ngáp: “Ngồi máy bay, thật ra chả khổ gì. Cậu đi một chuyến, cũng tránh đầu sóng ngọn gió, lại kiếm được tiếng tốt, thế nào? Cậu đi không?”

Phó Ngọc Thanh nghe gã bảo thế thì đồng ý. Lại hỏi gã bao giờ lên đường, Tô Phụng Xương bảo cái đấy thì không nói chính xác được, nghĩ một chút mới bảo thêm, kiểu gì thì cũng phải cuối tháng.

Gọi xong cuộc này, trong phòng nhất thời yên tĩnh, Phó Ngọc Thanh nhìn bóng đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, nhớ tới lời của Vương Xuân mà nghĩ, thế mà mình cũng tin thật, đúng là hơi nực cười. Anh tự giễu, Mạnh Thanh có vợ có con rồi, tự dưng đến chơi với anh làm gì cơ chứ?

Lại cảm thấy mình dí trong nhà như vậy, ngày nào cũng chờ Mạnh Thanh đến, quả thực chả khác gì uống rượu độc để giải khát cả. Cái thái độ bất thường của anh, đến cả Vương Xuân cũng đã nhìn ra rồi, lẽ nào Mạnh Thanh còn chưa phát hiện ra sao?

Anh nghĩ đến đó thì lòng nguội ngắt, không muốn nghĩ thêm nữa.

Buổi tối Phó Ngọc Thanh trao đổi với Vương Xuân và Tú Sơn, Tú Sơn vừa nghe bảo là đi Tây Bắc thì lộ ngay vẻ do dự. Phó Ngọc Thanh thấy thế thì không hỏi hắn nữa, Vương Xuân thấy vậy bèn bảo: “Tam thiếu gia, cậu đi đến chỗ xa như thế, lão gia, đại thiếu gia có biết không? Nếu bọn họ yên tâm, vậy thì chuyến này tôi sẽ đi cùng cậu.”

Phó Ngọc Thanh còn chưa kể chuyện này với nhà, trong lòng hơi lưỡng lự, chẳng biết sau khi kể xong thì còn thuận lợi đi được hay không nữa.